Page 498 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 498

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


               Nam rơi vào những khủng hoảng lãnh-đạo nghiêm-trọng. Những
               khuôn mặt lãnh-đạo kế-tiếp phần không có uy-lực của một quá-
               trình đấu-tranh cách-mạng, phần khác không có kiến-thức vững-
               vàng về nghệ-thuật cai-trị và không có viễn-kiến chính-trị sâu-
               rộng,  chỉ  là  những  nhà  quân-sự  thuần-túy  nên  đã  dẫn  đưa đất
               nước đi từ khủng-hoảng này đến khủng-hoảng khác.
                   Trong bối cảnh chính-trị thế giới hiện nay , việc quan-niệm
               độc-lập  thuần-túy  của  một  quốc-gia  không  còn  hợp-thời  nữa.
               Quốc-gia nào cũng nằm trong mối tương-quan liên-minh quân sự
               hoặc kinh-tế  để  tồn-tại  trước  áp-lực  của  các  siêu cường  thuộc
               khối  này  hay  khối  khác.  Cái  đảm  lược  của  nhà  lãnh-đạo,  cái
               khôn ngoan của một lãnh-tụ là tạo được thế nhân-dân hùng mạnh
               để tùy thời và tùy lúc ứng phó với sự xâm-phạm chủ-quyền dưới
               áp-lực này hay áp-lực khác. Điểm tựa của một lãnh-tụ tài-năng
               xuất-chúng là nhân-dân chứ không phải ở sự ủng-hộ  của ngoại
               bang.  Khi nhà cầm quyền dựa thế của nước ngoài để cai trị ấy là
               lúc mà đất nước sớm muộn gì cũng đi vào lệ thuộc. Trái-lại nhà
               lãnh-đạo do đại chúng ủy thác công khai bằng lá phiếu tự do,
               được  sự  ủng  hộ  mạnh-mẽ  từ  trái  tim  nhân  dân  với  một  ê-kíp
               cộng-sự  chuyên  sâu về  mọi  lãnh  vực    quản-trị  công-quyền  và
               quản-trị xã-hội thì không có một khối lực ngoại-bang nào có thể
               áp-đảo nổi.
                   Sau cái chết của ông Ngô-Đình-Diệm, tình-hình Miền Nam từ
               Đệ I Cộng-Hòa đến Đệ Nhị Cộng-Hòa, vẫn chưa được sự đồng-
               nhất  hợp-tác  chặt-chẽ  giữa  các  tôn-giáovà  đảng-phái  chính-trị
               đối với chính-quyền.
                   Chính vì thế mà khi  Tổng-thống Johnson cho lệnh đổ quân
               vào  Đà-Nẵng  lần  đầu-tiên  ngày  8.3.1965  với  binh  đoàn  thủy
               quân lục chiến số 9, không cần hỏi qua ý-kiến của chính-quyền
               miền Nam mà chẳng có ai trong giới cầm-quyền miền Nam dám
               lên tiếng phản-đối (14). Điều này chắc-chắn không thể xảy ra
               được dưới thời Tổng-thống Diệm, vị Tổng-thống có cái uy và cái
               dũng của người lãnh-đạo. Rồi từ đó Hoa-Kỳ tăng bao-nhiêu quân
               cứ tăng, rồi khi thay-đổi cuộc cờ thế-giới, Hoa Kỳ tìm cách rút ra
               mà cũng chẳng đếm xỉa gì đến sự phản-ứng của các nhà lãnh-đạo
               Miền Nam, dưới quyền-lực chi-phối của Hoa-Kỳ. Nguyễn-Văn-
               Thiệu chính là mẫu người lãnh-đạo ngẫu-nhiên do thời-cơ đưa

                                            497
   493   494   495   496   497   498   499   500   501   502   503