Page 117 - No Em Mot Doi
P. 117

Sau hai tiếng đồng hồ đấm bóp, tôi đã thấy họ mệt
           mỏi, và đã có những  giọt  mồ hôi lấm tấm trên trán, cũng
           như tay họ bóp đã không còn mạnh như trưóc.
               Tôi hỏi Mỹ Thanh .

               -     Mình đâu có cần dùng những câu vừa học ở anh
           chàng Suriya phải không em?
               -     Em thấy họ cực khổ để kiếm cơm ăn. Tội họ lắm
           rồi, kệ họ đi, mình để tự nhiên cho họ làm bổn phận của họ
           rồi tính sau.
               -     Suriya có nói với anh là cho họ tiền thưởng tùy hỉ từ
           20 đến 50 Bat. Vậy em muốn cho họ bao nhiêu?

               -     Mỗi người 100 bat.
               -     Em chơi sang hơn anh đó nghe.
               -     Anh nghĩ coi, mình thì như ông vua trong khi họ chỉ
           vì gia đình và cuôc sống, tội lắm đó.

               -     Anh nghĩ tới mẹ của anh ngày bỏ làng vì chiến tranh
           chạy vào Hà Nội một mình làm nuôi mấy anh em của anh,
           chắc bà cũng khổ sở như họ hôm nay. Em tặng họ như vậy
           là đúng rồi.

               -     Em nghĩ mình sẽ bị gảm thọ vì chuyện này đó nghe.
               -     Làm gì có chuyên đó, em đừng suy nghĩ chuyện
           không có thẻ sảy ra.

               Sau khi bưóc ra khỏi phòng đấm bóp, tôi đã được Suriya
           chờ tại phòng tiếp khách để chở vợ chồng tôi đi vòng phố
           xem đèn màu BangKok và ăn khuya như tôi đề nghị, trong
           bữa ăn Suriya hỏi tôi
                .
           -    Mấy người trong nhóm đâu ?
               -    Tôi thuê taxi cho họ về khách sạn nghỉ rồi, tuy nhiên
           ngày mai tôi sẽ làm việc với hai ông bà thôi.

                                             116
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122