Page 121 - No Em Mot Doi
P. 121
- Không có gì, anh đừng để ý làm chi.
Thang máy đã dừng lại. Tôi bước ra khỏi thang máy
trước đôi mắt ngạc nhiên của Jim. Jim ngớ ngẩn không hiểu
tôi tại sao lại thức quá sớm để đi bộ từ loby ra con đường
trước mặt khách sạn đứng ngó quanh một vài phút, rồi trở
lại từ con đường tôi vừa dừng chân đi ngang qua loby xuống
con đường chạy dọc theo bờ biển phía sau khách sạn trong
khi gió hơi mạnh tư biển thổi vào thành phố.
Tôi chợt nghĩ tới hành động chắp tay lên ngực và cúi
đầu chào khách như người phật gia đạo hạnh của một vài
người Thái tôi đã có cơ hội tiếp xúc với họ. Tôi tự hỏi
"Không lẽ xã hội Thái Lan đã tạo cho một số dân Thái ở
thành phố có hai cuộc sống giữa tấm lòng hướng phật và thể
xác bán mua tranh sống hầu tồn tại trong đời của họ ? Nếu
đây là sự thực thì thật khổ cho họ. Vì tôi đã nhìn thấy rõ
ràng hai thái cực phản nghịch hẳn nhau trong ánh mắt nhìn
chấp nhận cảnh đời của họ.
Vừa chắp tay kính cẩn gật đầu chào khách với dáng
điệu từ bi phật tánh, họ đã có thể nói một câu từ miệng họ
với đủ mánh khóe để gạt gẫm tiền bạc, hoặc rủ khách vào
chốn xa đọa có đầy trên các đuờng phố, ngõ hẻm trong khi
những người thay mặt chính quyền Thái cũng như những
thành phần xã hội khác coi như không có chuyện gì sảy ra
trước mắt hay chung quanh.
Tôi quay về khách sạn lấy máy hình và bước ra khỏi
Loby của khách sạn 4 sao Siam Bayview Hotel. Đi trong
bóng tối của hàng cây hoa sứ trên lối trước để đi ra đường
San Carlos, và vòng lại phiá sau hotel trên một lối nhỏ để
qua đường Beach Road ngay trên bờ biển. Tai tôi nghe tiếng
sóng biển rì rào và hơi muối mặn theo những cơn gió mạnh
hắt vào mặt trong một buổi sáng không có hừng đông vì trời
đã phủ đầy mây sám để sửa soạn cho một cơn mưa. Tôi
120