Page 122 - No Em Mot Doi
P. 122
bước xuống ven mặt nưóc để sóng tạt những giọt nước vào
người, tràn lên liếm chân rồi bỏ lại những bọt nước vỡ ngay
trên triền cát.
Tôi như những bọt nước bồng bềnh theo sóng biển bão
dâng rồi tràn bờ. Tôi cố bám víu vào cát như níu kéo những
kỷ niệm đã có với quê hương, nhưng đời tôi cũng vỡ tan trên
triền bờ khi nước vừa rút xuống, và theo ngày tháng tóc
cũng phai sương, chân đã mỏi, rồi đây tay cũng sẽ không
còn sức để đưa lên kêu gọi anh em mình với cả tấm lòng yêu
thương như trong bọc mẹ.
Tôi đứng lặng để nỗi buồn chợt dâng lên, đưa mắt
chạy theo những cơn sóng trên mặt biển tới chân trời xa
thăm thẳm đầy mây xám mà nơi đó có quê hương tôi, quê
hương có nhiều nỗi trăn trở đau thương và nhớ nhung u ẩn
bám chặt trong lòng.
Quê hương như dòng sữa ngọt của mẹ ngày nhỏ tôi đã
ôm lấy để lớn khôn. Tôi đã nói thầm với lòng "Chỉ còn vài
ngày nữa con sẽ về bên mẹ Việt Nam, nhưng về để rồi con
lại ra đi mang theo phiến sầu bất tận, nhưng dù sao con cũng
phải về để nhìn thấy quê hương sau mấy chục năm bỏ lại, để
ngửi được mùi đất trong lòng mẹ quê đã nuôi những đứa con
trưởng thành trong sự nghiệt ngã vận nước chiến tranh
hoang tàn, và bây giờ đã hơn ba mươi năm dưới chế độ thô
bạo khủng bố sau tháng tư đen 75.
Gió thổi mạnh xô sóng vỗ bờ, chợt có cơn mưa bóng
mây về sáng. Tôi bỏ lại những ánh đèn nhấp nhô xa xa trong
buổi sáng sương bạc lung linh lại cho biển, và vội quay lại
đuờng Beach Road về khách sạn. Bỗng trước mặt tôi là
người con gái mặc quần áo phô trương thân thể cho tôi lén
nhìn những gì tôi có thể nhìn. Nàng nhìn tôi mỉm cười nói.
- 300 đồng bat, anh có thể dẫn tôi vào phòng của anh.
121