Page 123 - No Em Mot Doi
P. 123
Tôi lắc đầu yên lặng lách qua nàng để chạy tránh
mưa trong khi tôi nghĩ 300 đồng bat chưa đầy $100.00 đô la
thật rẻ đối với một cuộc trao đổi mua bán thân thể của người
con gái trong vài phút hoặc nửa giờ. Tại sao ở bất cứ nơi nào
cũng có những người con gái mang chính xác thân mình ra
để trao đổi? Phải chăng đó là hành động căn bản sinh tồn
của những người không còn gì để bán, hoặc đó chỉ là một
cuộc mua bán không cần vốn của những người con gái thích
sống buông thả sa đọa. Nghèo khó sinh đạo tặc, hay sống
chỉ biết ngày hôm nay.
Nước Thái là một đất hiền lành, người dân dường
như lúc nào cũng luôn nghiêm chỉnh chắp tay trước ngực và
cúi đầu chào khách vừa gặp trên đường, nhưng tại sao Thái
lại có những “mỹ lệ” này một cách sòng phẳng từ ngoài
đường dẫn vào tới trong tủ kính trưng bày gái ở những nơi
mua bán thân xác mà họ gọi là “Hồ Cá”, khách tới mặc cả
bán mua với những tên gác tủ kính để làm giàu cho chủ
nhân đầu sỏ vắng mặt.
Tôi rơi mình vào lòng ghế bành trong phòng tiếp
khách của loby không người giữa ánh sáng mờ của đèn bên
góc trái, gác chân lên bàn trong khí hậu ẩm ướt của cơn mưa
vừa tạnh, mặc người gác thang máy đang yên lặng tò mò
nhìn tôi. Tôi cố nhắm mắt để đuổi đi hình dáng người con
gái Thái trẻ ăn sương vừa gặp trên đường Beach Road,
nhưng vô tình lại xuất hiện trong trí nhớ của tôi một hình
dáng đẫy đà đàn bà Việt Nam khoảng trên 50, tôi vừa gặp
đêm qua trong show khiêu vũ lõa thể mà người mua vé vào
xem phải trả 2500 bat Thái. (100 đô la bằng 3600. 00 bat).
Tôi nhớ nụ cười thoả mãn của bà ta khi nhìn những
cô gái Thái dần cởi bỏ quần áo với những màn vũ uốn éo
khích dâm hất hất của họ, với tiếng nhạc bùng vỡ chói tai
đập vào ngực người nghe làm khó thở. Trong không khí của
122