Page 96 - No Em Mot Doi
P. 96
- Tài xế của xã hội chủ nghĩa có khác. Nếu sát chút
nữa có thể nó lấy cẳng mình, Nhà giầu tư bản đỏ Việt Nam
coi mạng người chỉ bằng vài trăm đô la nếu sảy ra tai nạn.
Tôi chợt nhận thấy Hảo, em tôi bước ra khỏi xe, tiếp
theo là anh tài xế và người đàn ông mở cửa bước xuống đi
theo Hảo về phía tôi. Tôi nhíu mày suy nghĩ.
- Con Hảo này thật quá đáng. Gần hơn 50 tuổi rồi, ba
thằng chồng đều bỏ xác ngoài trận chiến vì những viên đạn
AK ghim vào ngực, năm đứa con rồi mà vẫn bồ bịch lăng
nhăng với mấy thằng cán ngố răng đen mã tấu, mất dạy.
Tôi chợt nghĩ tới Bình, người chồng đầu tiên của Hảo
mới ra trường Thủ Đức về trình diện tại Trung Đoàn 45,
cây số 5 lối đi Nhatrang và Pleiku. Thời gian đó Hảo đang
có bầu thằng Hùng đứa con đầu lòng, ấy vậy mà chỉ trong
vài tháng hành quân, học tập với thực tế chiến trường, súng
đạn mưa rừng, nắng bụi. Tôi đã phải mang chiếc Dog xanh
Không Quân chở xác Bình về nhà cho Hảo ngay tại bãi đậu
trực thăng của biệt đội trực thăng 215 Thần Tượng trực
thuộc Không Đoàn 62 Nhatrang.
Tôi thương Hảo đứa em mới lấy chồng, ôm đầy hạnh
phúc trong lòng nhưng đã vội đội khăn tang trong khi đứa
con trong bụng. Tôi tưởng rằng đời Hảo đã yên, nhưng vài
năm sau khi mãn tang chồng Hảo lại đi bước nữa với Tùng,
Tùng là Sĩ quan Biệt động bạn học của Hảo ngày xưa.
Tưởng yên, nhưng chưa yên, số Hảo vẫn không tự mình làm
chủ được hạnh phúc, và định mệnh khắc khe, oan khiên bởi
chiên tranh. Tùng bỏ lại cho Hảo thêm hai đứa con ra đi
vĩnh viễn không kiếm được xác trong trận A-Sao, A lưới.
Hảo khóc thảm thiết ôm ba đứa con về sống bên mẹ tôi một
thời gian dài, rồi em tôi lại theo lời gọi tình bước thêm bước
nữa với Thân. Nhưng 1975 đã đến, Thân bỏ xác ngoài rừng
95