Page 97 - No Em Mot Doi
P. 97
thiêng trong lao tù và Hảo ôm tất cả đau thương quằn quại
với 5 đứa con quay lại Ban Mê Thuột sống bên cạnh anh
em ôm kỷ niệm buồn một đời.
Tôi nhìn Hảo đi nhanh về phía tôi với lòng trắc ẩn
giận, thương lẫn lộn, nhưng khi Hảo tới gần, cười trong sự
mừng rỡ, đã làm tôi quên đi nỗi xót xa tưởng chừng không
nguôi cho số phân người em bạc phước nhưng đã lắm cuộc
tình gian truân. Hảo vẫn ôm lấy tôi như ngày anh em thời
tuổi dại.
- Anh về bao giờ mà không phone cho em biết vậy?
Mẹ dặn hôm nay anh mày về Ban Mê Thuột, nếu mày có đi
đâu cũng nhớ phải đón anh mày, kẻo nó không mang được
hai chiếc vali quần áo.
Tôi nhìn Hảo.
- Anh đâu có mang theo gì ngoài cái túi đeo vai, và
chiếc vali nhỏ có bánh xe kéo dễ ợt.
- Mẹ nói anh mày già rồi. Tóc nó trắng như bố mày.
Tụi mày phải đi đón nó cho mẹ. Vậy là em phải đi đón anh,
nếu không mẹ la nghe không nổi đâu.
- Mẹ lúc nào mà không vậy, mẹ gần trăm tuổi rồi, các
em phải chiều mẹ mới được. Kẻo sau này mẹ mất đi sẽ hối
hận. Khi mẹ mất rồi, các em sẽ cầu mong nghe được câu la
mắng cũng không có đâu.
Hào nhìn tôi phân bua.
- Ai mà không biết vậy. Nên từ khi ở Mỹ về tới giờ,
Mẹ như nữ hoàng. Cơm đút nước dâng, chẳng ai dám trái ý.
Tôi nhìn người tài xế bước tới trước mặt cúi đầu
chào, sau đó đứng sang một bên không nói lời nào, trong khi
người đàn ông tiến tới bắt tay tôi và tự giới thiệu.
96