Page 59 - Kỷ yếu 45 năm
P. 59

M MỘ ỘT T S SỐ Ố B BÀ ÀI I V VI IẾ ẾT T


                               45 năm một chặng đường





                       Trải qua những ngày dài mƣa tầm tả suốt từ tháng mƣời năm ngoái sang
                  đến tận tháng giêng năm nay, ngoại trừ mấy ngày Tết chính, trời đang trở nắng,
                  những tia nắng đầu ngày ấm áp soi rọi mọi ngóc ngách trong bệnh viện, những
                  chồi non xanh mƣớt vƣợt cao lên hẳn trên thảm cỏ trƣớc sân vƣờn, lác đác một
                  vài bệnh nhân đến sớm ngồi chờ tại khu khám bệnh, tiếng còi Ô tô vang lên, anh
                  vệ sĩ chạy vội ra đẩy cánh cổng sắt cho xe vào, giám đốc bệnh viện đã đến, chiếc
                  ô tô của giám đốc sau khi đi thẳng vào cổng chính rồi lƣợn một nửa vòng sang
                  trái vào khu để xe sau khu hành chính khoa dƣợc.
                       Nhìn quang cảnh bình yên bắt đầu một ngày làm việc mới tại bệnh viện, tôi
                  cảm thấy lòng mình thanh thản lạ, mới đây thôi…

                       Tháng 3 năm 1999 trên đƣờng Pasteur tôi lang thang kiếm quán cà phê ngồi
                  uống chờ 3 thằng bạn nối khố cùng nhau nghỉ cách làm thế nào để xin đƣợc về
                  Đà Nẵng sau 2 năm chia tách tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng, khi băng qua đƣờng
                  tôi gặp chiếc xe Land cruise 7 chỗ của bệnh viện, chở Anh Hà giám đốc, chị
                  Loan tài vụ, anh Tâm hành chính và vài ngƣời nữa tôi không nhớ hết, tôi chào
                  hỏi mọi ngƣời, anh Tâm với miệng ra: “ Thôi mi về bệnh viện làm lại đi, đi đâu
                  cho mệt”, anh Hà thêm lời: “ Về với anh em cho vui mà, làm đơn lên tau ký
                  cho”.
                       Lúc đầu tôi còn lƣỡng lự, tối về nghĩ lại thấy anh em bệnh viện cũ tình
                  nghĩa, mấy bác lãnh đạo, đạo đức, chân thành, tốt bụng quá sau  đó bàn lại với
                  vợ, tôi quyết định xin về lại bệnh viện, anh Hà giữ lời ký ngay đơn cho tôi, thế
                  mà mãi 6 tháng sau tôi mới chính thức đi làm, vào tháng 9/1999. Ngẫm lại thấy
                  mình đúng là có duyên, có nợ với bệnh viện tâm thần, anh em lúc đó chọc tôi dữ
                  lắm nào là chuột chạy cùng sào, tránh vỏ Dƣa gặp vỏ Dừa, còn tôi sau này mới
                  nghiệm lại bản thân nhƣ câu hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ”đi đâu lanh
                  quanh cho đời mỏi mệt”…

                       Cảnh quang bệnh viện lúc này có phần khác trƣớc khi tôi chuyển sang bên
                  Trung tâm Bƣớu cổ,  tuy vẫn những khu nhà cấp 4 nhƣng đƣợc sữa chữa lại kiên
                  cố hơn, các phòng cấp tính tuy còn chật chội nhƣng đã vệ sinh hơn nhiều, đã có
                  thêm một khoa mới nữa  đó là khoa Phục hồi chức năng, về phần bệnh nội trú
                  vẫn chủ yếu là tiếp nhận những bệnh nhân Tâm thần phân liệt, Phân liệt  cảm
                  xúc, Động kinh còn cơn … Một điều mà bất kỳ ai đã công tác trong bệnh viện
                  rồi cũng đều phải công nhận rằng, cán bộ nhân viên làm việc tại bệnh viện tâm
                  thần Đà Nẵng tuy nghèo mà  vui, mà  tình nghĩa, từ bác Giám đốc xuống  đến
                  chị Hộ lý, anh bảo vệ không có một điều tiếng gì, hàng mấy chục năm trời Chi
                  bộ Đảng luôn đạt chi bộ trong sạch vững mạnh.
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64