Page 62 - Kỷ yếu 45 năm
P. 62

Sáng hôm ra, sau khi điểm tâm mấy củ khoai lang nấu, chúng tôi lên đƣờng
                  đến Dốc Kiền. Lội bộ đƣợc vài Km gặp ngƣời tài xế tốt bụng của xe đi khai thác
                  gỗ, chúng tôi vui sƣớng lên xe đi nhờ. Đƣờng xấu, chiếc xe nghiêng qua ngã lại,

                  nhƣng trong lòng ai cũng phấn khởi, sung sƣớng nhƣ bây giờ đƣợc ngồi  trên  xe
                  Lesus. Có câu chuyện kể rằng: nếu bạn mang giày số 38, bạn hãy  mua một đôi
                  số 35 và mang vào đi bộ  một khoảng đƣờng, chân bạn sẽ đau, da  gót chân sẽ
                  bong tróc, lúc đó bạn cởi giày ra đi chân không, bạn sẽ thấy sung sƣớng vô cùng.
                  Đừng đi tìm nơi cao xa, hạnh phúc là những điều đơn giản xảy ra  xung quanh ta.
                       Lội suối, leo dốc, xuống đèo, cuối cùng chiếc xe cũng bò lên đƣợc Dốc Kiền.
                  Theo nhóm đi trƣớc chỉ dẫn, qua khỏi Dốc Kiền nơi nào có treo cờ là địa điểm lao
                  động sản xuất, quan sát hai bên đƣờng chúng tôi thấy nhiều cờ quá nên không
                  phân biệt đƣợc nơi phải xuống ngồi yên phó mặc cho xe chạy. Khi phát hiện hai
                  bên không có ngƣời Kinh mà toàn đồng bào dân tộc, biết đã đi quá địa điểm,

                  chúng tôi cảm ơn bác tài tốt bụng và xuống xe đi ngƣợc lại khoảng xa mới đến
                  Trung Mang. Tìm đƣợc mảnh đất rộng bằng sân đá bóng, tƣơng đối bằng phẳng,
                  đã đƣợc nhóm đi trƣớc phát hết lau, sậy và cây cối. Đêm đầu tiên chƣa có láng
                  trại, năm ngƣời chúng tôi ngồi dƣới tấm poncho, bên ngọn đèn dầu leo lắc, nhiều
                  tiếng muỗi vo ve, xa xa tiếng côn trùng vọng lại, cả năm không dám ngủ, ngồi
                  canh chừng bắt từng con vắt, đánh đƣợc hơi ngƣời bò vào hút máu,thỉnh thoảng
                  nghe tiếng xèo xèo từ ngọn đèn dầu mùi khắc bốc lên một chú vắt bị thiêu. Đây là
                  những vị khách không mời mà đến đáng sợ nhất khi đi lao động sản xuất ở núi
                  rừng.
                       Ông bà ta thƣờng nói : “an cƣ lạc nghiệp” vì vậy việc đầu tiên chúng tôi vào
                  rừng đón cây, chặt mây về làm láng trại để che nắng, tránh mƣa. Chƣa có kinh
                  nghiệm nên việc này thật khó khăn, trong nỗi khổ đó tôi nhớ đến truyện Anh
                  Hùng Xạ Điêu của Kim Dung đoạn Âu Dƣơng Phong sai Quách Tĩnh đón cây
                  để làm bè rời khỏi đảo hoang, ƣớc gì có Hồng Thất Công ở đây để học vài chiêu
                  Giáng Long Thập Bát Chƣởng, chỉ cần dùng chƣởng lực mọi cây lớn nhỏ đều
                  ngã. Mơ mộng viễn vông quá phải không, hãy trở về với thực tại, từng cây đã đón
                  đƣợc sắp ngay ngắn, bó thành bó để vác ra khỏi rừng. Nhìn cảnh tôi vác cây chị
                  Vân nói:

                       “Bó cây không ở trên vai bác Chấn mà nằm dài trên  lƣng”

                       Là dân thành phố, từ nhỏ  đến  lớn có phải  mang vác gì  đâu, bó cây nặng
                  quá phải đƣa lƣng ra cho đỡ bớt vai!!!

                       Sau ba ngày làm việc khẩn trƣơng,làng trại nho nhỏ để tránh nắng che mƣa
                  cũng hoàn thành, nằm dài trên sạp bằng nứa thấy sƣớng làm sao, chẳng khác gì
                  nệm Kim Đan bây giờ.

                       Quan sát thấy rẫy phát đã khô,chúng tôi chuẩn bị đốt. Đây là kinh nghiệm
                  quý của những ngƣời đi làm rẫy, vì cây phát chƣa khô đốt không cháy hết sẽ tốn
                  công dọn dẹp và nhất là không đủ tro để đất tốt.
                       Chọn hƣớng gió và dọn bờ chung quanh để tránh cháy lan qua rẫy của các
                  đơn vị khác, một que diêm quẹt lên và thế là rẫy bắt đầy cháy, thuận theo
   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67