Page 65 - Kỷ yếu 45 năm
P. 65

trực tiếp tục thăm khám và điều trị theo hƣớng CTL bằng hoá liệu pháp.
                  Tết  năm đó hắn cũng trực, nhìn cô bé nhƣ khúc gỗ biết thở mà lòng buồn lắm.
                  Trong  đầu hắn nghỉ : Sau kỳ nghỉ Tết âm lịch mà sự tiến triển của cô bé không
                  tốt là phải điều trị tích cực bằng ECT thôi!
                       Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ tết âm lịch, đó là buổi giao ban viện không trà
                  nƣớc, bánh trái mà là một buổi thảo luận căng thẳng về tình hình cô bé. Liệu
                  pháp ECT đƣợc đƣa ra thảo luận trong việc điều trị cho cô bé, có nhiều bác sĩ
                  ủng hộ, có bác sĩ không có ý kiến, có bác sĩ không đồng ý vì lo sợ có tổn thƣơng
                  não thực thể chƣa phát hiện đƣợc (đây là 1 chống chỉ định tuyệt đối của liệu

                  pháp ECT). Do chƣa thống nhất nên cô bé đƣợc tiếp tục điều trị bằng Hoá liệu
                  pháp.
                       Nhìn cô bé nằm một chỗ, ăn uống qua sond da dày, đại tiểu tiện trong tả
                  giấy, dù đƣợc chăm sóc rất kỹ nhƣng bắt đầu có biểu hiện ửng đỏ vùng cùng cụt,
                  cơ tay chân bắt đầu có dấu hiệu teo nhẹ, vẻ mặt lo lắng của bố mẹ cô bé làm
                  lòng hắn buồn & lo âu!
                       Ngày hôm sau một cuộc hội chẩn toàn viện về trƣờng hợp cô bé diễn ra
                  trong căng thẳng nhƣng thoải mái và cầu thị. Cuối cùng hắn cũng thuyết phục
                  mọi ngƣời sử dụng liệu pháp ECT để điều trị cho cô bé!

                       Ngày thứ nhất sau ECT, cô bé vẫn vậy! Không có gì tiến triển
                       Ngày thứ hai sau ECT, buổi trƣa em y tá trong khoa báo “ Cô bé đã ăn
                  đƣợc”, tuy vẫn chƣa nói . Hắn nhƣ mở cờ trong bụng, hắn vui lắm, mọi ngƣời
                  trong khoa và trong bệnh viện ai cũng mừng! Tất nhiên ngƣời vui mừng nhất
                  vẫn là bố mẹ cô bé. Cô bé đã thoát tình trạng ăn qua sonde dạ dày ( gần 1 tháng
                  phải ăn qua sonde).

                       Ngày thứ ba: Hắn có tật đi làm sớm, đôi khi để ngồi café tán gẩu với đồng
                  nghiệp, đôi khi để đi tua một vòng quanh khoa, hôm đó khi đi tua đến cô bé hắn
                  hỏi: “Con thích đi học không?”
                       “ Dạ có”
                       “ Con học lớp mấy rồi ?”  “ 12”

                       Mặc dù tiếng nói còn nhỏ nhƣng lòng hắn nhƣ muốn hét lên!
                       Những ngày tiếp theo, cô bé ăn đƣợc cơm, bún…Nói chuyện đƣợc với bố
                  mẹ và mọi ngƣời. Cô bé tiếp tục đƣợc kết hợp điều trị bằng phục hồi chức năng
                  vận động đi lại… cho đến khi xuất viện.

                       Nhìn cô bé bẽn lẽn chào mà lòng vui không tả, dù không nhận một ly nƣớc
                  ào của ngƣời nhà! Mọi ngƣời ai cũng vui, ngƣời nhà khuôn mặt rạng rở,  cảm ơn
                  ríu rít.
                       Ừ nhỉ! Niềm vui của cuộc sống đôi khi chỉ đơn giản nhƣ vậy!
                       P/S: Cô bé đã đi học trở lại và chuẩn bị thi vào đại học, sau một năm tạm
                  nghỉ do nằm viện lâu nên phải học lại vào năm sau!


                                                  Đà Nẵng, Ngày16 tháng 2 năm 2017

                                                         BS Đỗ Văn Thanh Luân
   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69