Page 23 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 23
Đứa con gái nhỏ phụng phịu hờn rỗi y hệt con tây, nói tiếng Anh không
chút tì vết.
Thấy đứa bé xinh xắn dễ thương tôi nghiêng đầu ra sau nói với hai mẹ
con bằng tiếng Việt đặc sệt giọng rau muống, đề nghị cho bé lên ngồi
hàng ghế trên, tôi di chuyển vào phía trong ngồi sát bà đầm, nhường
ghế trống cho bé đủ chỗ chơi đùa.
Người đồng bào của tôi nhún vai trả lời sẵng bằng tiếng Anh, rằng mẹ
con bà không nói tiếng Việt Nam.
Tôi chán nản lắc đầu thì nghe đứa bé hỏi mẹ:
-Ông đó nói gì mà má bực mình vậy?
Bà mẹ thông dịch lại những gì tôi nói. Đứa bé cằn nhằn mẹ tại sao
không nhận.
Bà mẹ vội vàng nói chữa:
-Tại vì má không thích tiếng Anh của con bị sứt mẻ nếu tiếp xúc nhiều
với người Việt, con hiểu chưa?
Đứa bé không đồng ý và nói rằng:
-Con Juanita bạn thân của con là dân Mễ, giỏi tiếng Tây Ban Nha. Nói
ở nhà, nói với bạn Erika, Helena cùng trường mà có sao đâu. Tại sao
má không dậy con nói và viết tiếng Việt? Hồi cuối năm cô giáo kêu cả
lớp ký vào tấm thiệp giáng sinh gởi các binh sĩ đang chiến đấu ở
Afghanistan, khuyến khích viết chữ cám ơn bằng các ngôn ngữ khác
nhau, con muốn viết chữ Việt mà không biết viết làm sao.
Câu trả lời gọn lỏn của bà mẹ làm tôi đau nhói. Bà nói:
-Tiếng Việt khác, tiếng Tây Ban Nha khác, người Việt khác, người Mễ
khác.
Buồn bà đầm da vàng, nhưng mừng cho đứa trẻ vì giáo dục lề đường
của bà mẹ chưa lấn được giáo dục đứng đắn của học đường.
Máy bay vẫn lướt êm. Thời gian trôi chậm chạp. Chớp mắt ngủ được
một giấc ngắn.
Thấy tôi mở mắt, bà đầm da trắng ngồi cùng hàng giơ ngón tay
ngoắc lại gần, ghé tai nói nhỏ:
22