Page 27 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 27
Cha mong phụ huynh nên xét lại quan niệm vọng ngoại và hứa hẹn sẽ
trở lại cũng hội trường này. Hy vọng sẽ được nghe những âm thanh
thân quen của tiếng Việt trên tất cả đầu môi chót lưỡi của già trẻ trai
gái trong cộng đồng VN.
Cha đã mất năm 2003 vì bệnh ung thư.
Quyển "Việt Nam, quê hương tôi" của Cha đã nói lên tấm lòng của Cha
đối với VN.
Cha tự nhận là người VN, hãnh diện là người VN. Trong khi đó, có
những người VN chính gốc tìm cách che dấu gốc tích VN và lấy làm
xấu hổ nếu bị nhận diện là VN.
Tôi nói với bà mẹ, hy vọng của cha vẫn còn, nếu những trẻ như bé
được cha mẹ nhiệt tâm hướng dẫn tìm về với cội nguồn.
Tôi không biết có tác động được bà không khi bà vụt đứng dậy xin
phép ngắt câu chuyện dắt con đi nhà vệ sinh, không cần biết đứa bé
có muốn không.
Còn khá lâu mới lên máy bay.
Tôi rảo bước tìm bà đầm da trắng nói chuyện cho qua thời gian.
Không tìm đâu xa. Bà ngồi ngay phía đầu dãy ghế phía đối diện.
Hết chuyện mưa nắng, chuyện sức khoẻ, bà cho biết vừa mới làm một
tour du lịch Thái Lan, Kăm Pu Chia, Việt Nam và Hồng Kông. Bà tách
khỏi nhóm và ở laị Hồng Kông thêm một tuần lễ sống với con gái, con
rể cùng hai đứa cháu ngoại đang cư trú tại đây.
Bà ca tụng Bangkok sạch, đẹp, sinh hoạt không đắt đỏ, người dân lịch
sự, hiếu khách, sùng đạo Phật và phục tùng hoàng gia tuyệt đối.
Kăm Pu Chia nghèo nàn, thành phố Nam Vang dơ bẩn, nhưng các phế
tích ở khu Angkor là những dấu chỉ của nền văn minh Khmer rất đáng
chiêm ngưỡng.
Thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội của VN đã để lại cho bà nhiều ấn
tượng xấu. Sự ô nhiễm môi trường quá sức tưởng tượng. Xe cộ lưu
thông vô luật lệ, bóp còi inh ỏi. Dân chúng xả rác, tiêu tiểu bừa bãi.
Nhà cửa xây cất đủ kiểu hổ lốn phản mỹ thuật. Duy nhất chỉ nghe khen
phong cảnh vịnh Hạ Long.
26