Page 29 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 29
Bà trở lại ghế của mình, có vẻ bớt lo sợ hơn. Có lẽ sự bình thản của tôi
đã truyền lây sang bà hay lời thuyết phục của tôi có hiệu quả chăng.
Nhắm mắt nhưng không ngủ được. Nghĩ đến chuyến đi, ngẫu nhiên
gặp hai bà đầm trên cùng chuyến bay. Tôi hứng chí nhẩm vài câu thơ
chợt đến trong đầu, đắc ý cười thành tiếng.
Bà đầm da vàng thấy tôi đang vui vẻ bèn níu vai áo tôi, chồm người
lên hỏi bâng khua bằng tiếng Việt Nam êm ái, giọng miệt vườn làm tôi
nhảy nhổm ngạc nhiên:
-Anh có gì dzui nói cho em nghe với.
-Không nói được là không nói được. Tiếu lâm lắm, kỳ lắm, nghe sẽ
đụng chạm hà.
-Nói đi hông sao, hông có gì đụng chạm hớt. Mình là người Dziệc với
nhau mà.
-Vâng, vì bà nói bà không rành tiếng Việt nên chắc vô hại. Tôi sẽ đọc
cho bà nghe nếu bà muốn. Nghe cho vui thôi, nhưng đừng bắt tôi cắt
nghĩa nghen.
-Hay là anh dịch ra tiếng Anh đi cho dễ hiểu.
-Ấy, cái đó thì tôi chịu thua. Tôi không đủ khả năng. . ., tôi đọc cho bà
nghe thôi:
Hai o đầm trắng đầm vàng
Mỗi o mỗi vẻ mười phần hỏng năm
O này mặt khó đăm đăm
Nhìn ai cũng ngỡ họ hàng Laden
O kia (coi bộ) táo bón kinh niên
Sống thờ hot dog mà thêm đẫy đà
Trông người lại ngẫm đến ta
Chẳng ke xấu tốt đầm nhà vẫn hơn...
Chưa kịp nghe dứt câu cuối, bà buông vai áo tôi thả người rơi phịch
xuống ghế. Suy nghĩ vài ba giây rồi giận dữ quát:
28