Page 31 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 31

da trắng ở gần cuối hàng bên cạnh. Tôi giơ tay chào kiểu nhà binh và
               nói từ giã. Bà bất động, vô cảm như người mù câm điếc.

               Lững thững kéo lết chiếc va li sắp sửa bước vào cầu thang lăn thì nghe

               tiếng kêu mừng rỡ từ phía sau, Bác! Bác!

               Tôi dừng ngay, quay lại thấy hai mẹ con bà đầm da vàng đi tới. Tôi
               chờ đợi.


               Bà mẹ xốc tay đứa bé rảo bước thật nhanh qua mặt tôi vào cầu thang,
               không thèm nhìn. Thêm một người mù câm điếc!

               Đứa bé giật tay khỏi tay mẹ, đứng xoay ngược lại, dơ tay vẫy vẫy nói

               bằng tiếng Việt Nam giọng hơi ngọng ngịu, "Chào bác! Chào bác!".
               Tôi vẫy trả và gửi một cái hôn gió nói thật to, “Chào cháu!".


               Hình ảnh đứa bé đẹp như thiên thần với tiếng chào bác chào bác theo
               tôi suốt quãng đường về nhà.



               Nguyễn Cát Thịnh











































                                                             30
   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36