Page 30 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 30

-Rõ... đồ mắc dịch!

               Máy bay đáp xuống phi trưòng Pearson an toàn và đang lăn bánh
               trên phi đạo.


               Tôi liếc qua bà đầm da trắng cười rạng rỡ. Bà bẽn lẽn tránh cái nhìn
               tưởng như chế diễu của tôi.

               Để tỏ vẻ thân thiện tôi nói với bà rằng lúc đó tôi cũng sợ hãi không

               kém.

               Biết không thể làm gì được, dù có là Rambo tái xuất, nên tôi cố tỏ ra
               bình thản để tự trấn an mình bằng cách trấn an người khác.


               Tôi nói thêm:

               -Tuy nhiên vì là một người lạc quan tếu, tôi luôn luôn tìm một lý do để

               hoan hỉ chấp nhận bất kỳ hoàn cảnh ngặt nghèo nào.

               Bà hỏi:

               -Thế ông đã tìm được lý do gì?


               Tôi mỉm cười nói, mắc cỡ khó nói lắm khiến bà càng thêm tò mò nhất
               định ép tôi phải nói...

               -Nếu đó là chuyến bay định mệnh thì âu cũng là có sự sắp xếp của

               Chúa nhiệm mầu. Bà sẽ không ra đi trong cô đơn, chúng ta đã quen
               nhau và chắc chắn sẽ là bạn đồng hành tốt trên đại lộ âm phủ, dẫu tôi
               và bà chưa biết tên nhau...


               Bà không trả lời mà nguýt lườm tôi, cái lườm sắc như dao cạo, có thể
               diễn dịch ra tiếng Việt Nam là... rõ đồ dzô dziên!


               Máy bay đã ngừng hẳn.

               Mọi người lục tục đứng dậy vói tay lấy hành lý và chen lấn bước ra hai
               lối đi hai bên.


               Cả hai bà đầm đều chọn lối đi bên trái, tôi đi lối bên phải. Tôi mất dấu
               cả hai khi ra ngoài.

               Đang đứng sắp hàng chờ trình giấy tờ ở cổng quan thuế, tôi bỗng thấy

               nhột sau gáy, quay lại bắt gặp ánh mắt quét ngang dọc của bà đầm



                                                             29
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35