Page 25 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 25
Đứa bé đứng dậy nhường chỗ.
Bà mẹ bắt chuyện rất nhanh, bà nói, thấy tôi truyện trò thân mật với
bà đầm da trắng nên có cảm tình với người biết tiếng Anh.
Bà kể chuyện chuyến về thăm Việt Nam, chuyện gia đình, chuyện cửa
tiệm làm nail của bà ở Hamilton, và dĩ nhiên, chuyện khen đứa bé.
Bà nói huyên thuyên bằng tiếng Anh, nhấn mạnh vì không quen dùng
tiếng Việt.
Tôi vẫn nói với bà tiếng Việt.
Những người ngồi chung quanh nếu chú ý nghe sẽ nhận ra ngay sự
khôi hài trong đối thoại giữa hai người.
Làm thân với đứa bé, biết bé không hiểu tiếng Việt tôi nói tiếng Anh
khen bé ngoan, đẹp và giỏi.
Hỏi thăm về lớp học, bạn bè, cô giáo của bé.
Bé chưa kịp trả lời thì bà mẹ xen vào khoe:
-Cô Mann tháng nào củng gọi điện thoại khen cháu nức nở, luôn luôn
khẳng định cháu là học trò cưng nhất của cô từ trước đến giờ. Cháu có
rất nhiều bạn. Sinh nhật cháu, tôi mời tất cả đến nhà hàng Tây, vui ơi
là vui.
Tôi hỏi:
-Bé có nhiều bạn khi ở Việt Nam không? và nói chuyện với bạn như thế
nào?
Bé kể một lô tên các bạn, phát âm rất rõ ràng các chữ Tuyết, Hoa, Cúc
. . .
-Cháu nói gì tụi nó cũng cười và nói ô kê, còn tụi nó nói gì thì cháu chỉ
đoán mò.
Tôi dạy bé một vài tiếng Việt Nam đơn giản và cách xưng hô với cha
mẹ, các anh chị em, các cô chú bác, các người lớn tuổi.
Bé rất thông minh, tiếp thu nhanh hơn tôi nghĩ.
Bà mẹ im lặng, thụ động phản đối một cách khó chịu.
Đứa bé không để ý đến thái độ của mẹ, nói:
24