Page 268 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 268
Mùng 1 Tết trẻ con phải mặc quần áo mới đi chúc Tết
ông bà Cố và bà ngoại để được tiền lì xì. Các món ăn
ngày Tết bà ngoại dậy, tôi quên trước quên sau, nên
trước khi nấu thế nào tôi cũng phải hỏi lại bà cho chắc
ăn. Lần nào hỏi cũng bị bà mắng yêu “con bé này thật
đoảng, cái đầu để ở đâu mà cứ quên hoài.” Bà có biết
đâu cái đầu nó lúc nào cũng đi mây về gió, mơ mơ mộng
mộng, nó có chú tâm đến lời bà dậy kỹ càng đâu để mà
nhớ được lâu dài. Riêng cái khoản kiêng cữ ngày Tết thì
tôi nhớ không sót một chi tiết nào. Bà dặn cả nhà ngày
Mùng 1 Tết ai cũng phải vui cười, dù có điều gì phật ý
cũng phải bỏ qua. Nếu buồn bực ngày mùng 1 là sẽ xui
xẻo suốt năm. Không được quét nhà hay đổ rác, vì như
vậy là quét và đổ hết tiền bạc đi. Nếu cần lắm thì phải
quét từ ngoài cửa quét vào trong nhà và thu gọn vào 1
góc, chờ qua 3 ngày Tết mới được đổ rác đi.
Những năm đầu đón Tết trên đất Mỹ tôi đã không
còn kiêng cữ được như lời bà ngoại dặn. Nhưng vẫn còn
mê tín dị đoan. Ngày mùng 1 Tết tôi cũng vẫn đi làm
với niềm tin là ngày Tết đi làm thì suốt năm có việc làm
không sợ thất nghiệp. Giờ nghỉ ăn trưa, tôi vừa ăn vừa
nhớ những ngày Tết ở quê nhà. Nhớ ông bà ngoại tôi đã
qua đời. Nhớ mẹ tôi lúc đó còn kẹt lại Việt Nam và nước
mắt cứ mặc sức tuôn ra không sao ngăn lại được.
Không biết có phải vì tôi cứ khóc vào ngày mùng 1
Tết nên suốt những năm đầu sống trên đất Mỹ, lúc nào
tôi cũng cảm thấy buồn, thấy tủi, nhớ đến những ngày
vàng son ở VN và nước mắt cứ tuôn rơi.
267