Page 269 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 269

Đúng 10 năm, sau ngày rời bỏ Việt Nam thân yêu
          tôi mới được hưởng một cái Tết thật hạnh phúc, đầm
          ấm, đúng với ý nghĩa của câu chúng ta thường nói “vui
          như Tết”. Lý do là mẹ tôi mới qua được Mỹ xum họp

          với anh em tôi. Lần đầu tiên từ ngày định cư ở Mỹ, tôi
          mới có hứng thú đi sắm Tết, lo trang hoàng nhà cửa,
          lăng  xăng  nấu  đủ  món  để  ăn  mừng  Tết  xum  họp  và
          không còn buồn khóc trong ngày mùng 1 Tết nữa. Từ
          Tết đó, tôi lại bắt đầu (nói theo giọng chế diễu của ông
          chồng tôi) dở cái trò kiêng cữ ngày mùng 1 Tết. Tôi
          được hưởng 21 cái Tết thật vui, thật đầm ấm trên đất
          Mỹ, vì còn Mẹ còn anh. Tết nào tôi cũng sửa soạn nấu

          nướng đầy đủ món ăn ngày Tết, giống như còn ở quê
          nhà cho đại gia đình xum họp.
              Tưởng cứ được vui mãi để mừng đón Tết. Nào ngờ
          năm 2006 anh tôi bị bạo bệnh rồi mất. Tôi phải dấu mẹ
          tôi, vì anh tôi không lập gia đình nên mẹ tôi rất cưng

          chiều và đặt hết tình thương vào anh. Nếu biết anh chết,
          tôi sợ mẹ tôi sẽ buồn vô cùng và suy sụp rất nhanh.
          Những cái Tết sau đó không còn cái không khí thật vui
          vẻ tưng bừng nữa. Tôi rất buồn và nhớ anh vì biết chẳng
          bao giờ còn được gặp lại. Mẹ tôi cũng buồn vì nhớ con
          trai. Tôi phải nói dối mẹ là anh tôi đổi đi làm xa nên
          không thể về thăm mẹ. Tôi biết mẹ tôi buồn vì nghĩ
          thằng con bất hiếu, mẹ cứ than thở dù xa xôi cách mấy

          thì cũng phải tìm cách về thăm mẹ chứ. Tôi nghĩ thà mẹ
          buồn như vậy còn hơn biết anh tôi không còn hiện hữu
          trên trái đất này nữa. Cho đến bây giờ tôi cũng không
          biết tôi dấu mẹ như vậy là đúng hay sai.


                                                                268
   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273   274