Page 345 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 345
từng giờ với tử thần với những cơn đau. Bà đang lẻ loi
không có ông bên cạnh. Hơn 10 năm chăm sóc cho ông
bệnh đau, bà không rời ông nửa bước. Bà như cái bóng
bên ông tận tụy. Còn ông, giờ này bà cần một người bên
cạnh để chăm lo, ông lại không thể làm gì được cho bà.
Mỗi khi ông đói thì bà đã lo sẵn bữa ăn nóng cho
ông ăn vừa miệng. Khi ông cảm cúm, ho hen, bà nấu
cháo cảm có hành tiêu nóng hổi và đút cho ông từng
muỗng. Đôi khi ông giận không ăn, bà đi theo năn nỉ.
Bà lo cho ông không ăn đầy đủ sẽ mất sức, bệnh hoạn.
Ông như người được sống trong nhung lụa không thấy
thương người thiếu áo thiếu quần. Ông quen được bà
nuông chiều nên cứ sống ấm êm trong vòng tay thương
yêu chiều chuộng của vợ, của con. Ông phải vào đây vì
bà ngã bệnh, mấy đứa con phải lo đi làm kiếm cơm nuôi
gia đình chúng. Đưa ông vào viện người già là biện pháp
cuối cùng để bà yên tâm chữa bệnh. Ông không thể trách
con cái vì chúng đều ở xa, phải làm việc để nuôi sống
gia đình. Chúng không thể làm gì khác hơn với một
người cha không thể tự mình sinh hoạt. Vào đây có y tá,
có bác sĩ, có bạn bè trang lứa. Dẫu không được như ở
nhà nhưng cũng có nhiều người chăm sóc và có đầy đủ
phương tiện y tế để lo cho ông.
Ông lại nuốt nước bọt. Cơn đói dường như đã nguôi
ngoai. Đầu óc ông không nghĩ về cái bao tử và sự cào
xé của cơ thể. Ông đang điều khiển cái đầu mình nghĩ
về những điều tốt đẹp hơn yêu thương hơn để vượt qua.
Ông như chiếc thuyền ngày nào vượt biên trước sóng to
bão lớn cái chết cận kề. Ông đứng thẳng dán mắt vào
344