Page 487 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 487
Thủa ấy, con rạch Thị Nghè nước vẫn trong xanh.
Buổi chiều tôi hay đánh đu chân chiếc cầu ao sau nhà
để đắm mình trong làn nước mát đập hai chân bì bõm.
Chiều chiều, vẫn còn những chiếc xe ba bánh chở
một cái thùng to đùng khói bay nghi ngút ghé chợ chồm
hổm đầu đường bán đồ “lâm vố” (đồ ăn xà bần, tiếng
bình dân để chỉ những thức ăn thừa trút chung vô một
nồi kho lại) của trại lính Ông-dèm đem bán cho dân lao
động.
Đó là thức ăn của bữa cơm tối cho những gia đình
lao động đông con vừa rẻ vừa...có mùi Tây, sau khi chỉ
cần bắt thêm nồi cơm. Phải rút gọn thời gian nấu nướng
vì trời đã sụp tối mà khu vực đó chưa có điện chỉ đốt
đèn dầu. Ai “tây” hơn thì mua vài ổ bánh mì ăn cho xong
bữa đỡ mất công củi lửa dễ bị cháy nhà.
Còn nhỏ xíu, nhưng lần đầu tiên cầm ổ bánh mì
được bỏ vô một bao nylon hàn kín miệng cho hạp vệ
sinh, tôi cứ lật qua lật lại tìm cái mí bao theo chiều dọc
rồi thắc mắc không hiểu người ta làm cách gì mà có thể
ghép mí không thấy dấu tài tình vậy?
*
Rồi tôi được học những chữ cái tiếng Việt trong khi
những gót giày của đội quân viễn chinh Pháp vẫn còn
nện trên hè phố đất Sài gòn. Tôi không hề biết đến cuộc
bại trận nhục nhã của họ ở Điện Biên Phủ trên đất Bắc
xa xôi. Tôi không hề biết đến hội nghị Genève nào đó
được ký kết để đất nước tôi giành được độc lập. Và tôi
cũng chưa đủ khôn lớn để biết được rằng nước Việt
Nam tôi tuy đã thoát khỏi tay bọn thực dân Pháp nhưng
đã bị cắt ra làm hai mảnh. Những đồng bào của tôi ở
486