Page 488 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 488
một vùng xa xôi nào đó phải đùm túm di cư trốn chạy
một tai hoạ kinh khủng chưa từng biết tới.
*
Buổi sáng, tôi được bà nội cho một tờ giấy bạc một
đồng Đông Dương mà tôi có thể xé làm hai để mua một
gói xôi đậu đen phết thêm một chút mỡ hành, một chút
đậu xanh, vài cọng dừa non nạo rắc lên trên rồi gói trong
một miếng bánh phồng phơi sương cho dẻo, hoặc vài củ
khoai lang bí ruột vàng ươm ngọt ngất trên đường tới
trường.
Những món quà sáng ấy cùng với những viên phấn,
những tờ giấy chậm đủ màu, những vết mực tím dính
đầy ngón tay đã mang những lung linh hồn chữ thổi vào
và làm khôn lớn tâm hồn tôi rồi nó ở mãi trong đó cho
tới tận bây giờ.
Tôi cứ vô tư lớn lên và ngày ngày đến trường.
Bỗng có một ngày, thầy Hiệu trưởng dẫn vài thằng
nhóc tới cửa lớp giao cho thầy giáo xếp chỗ. Nhìn những
bộ mặt ngơ ngáo với mái tóc để ngọn dài vắt ngang qua
lỗ tai sao thấy họ chẳng giống chút nào với bọn chúng
tôi. Giờ ra chơi, hỏi han nhau thì giọng nói của nó làm
cho tôi bối rối thật sự vì không hiểu kịp nó muốn nói gì.
Cuối cùng thì tôi cũng biết đó là mấy thằng Bắc kỳ
mới di cư vào nam.
Con nít vốn bản tính dễ làm quen và mau thân thiện
nên cái ngập ngừng buổi ban đầu mau chóng biến mất.
Nhìn lại trong lớp, chúng chỉ là thiểu số ít ỏi nên cũng e
dè an phận, luôn tránh né những sự tranh chấp cãi cọ trẻ
con nên dễ dàng sống chung hoà bình với chúng tôi.
*
487