Page 59 - Ta?^p san ky? nie?^m 50 na?m TL tru?o?`ng_xua^´t ba?n la^`n 3
P. 59
sân trường, trước các dãy lớp là hàng xoan, mỗi mùa lưng… vậy mà trò thì cứ vô tư đến nỗi còn không có
hoa tím lại gợi bao điều vương vấn và nhung nhớ; cột cả nước cho thày uống. Ngoài thời gian trên lớp, khi
cờ và bảng tin tại sân trường phía Tây Bắc. Ngay sau về nhà chúng tôi chủ yếu ôn tập trên lưng trâu. Vì ở
lớp C, D là nhà thày Truyền, thày Thiều với những giàn quê khi đó làm tập thể cực kỳ khó khăn, nếu không
đỗ đũa, bầu bí lúc nào cũng được chăm sóc cực kỳ giúp bố mẹ làm thêm chăn trâu, cắt cỏ, bắt cua, bắt
cẩn thận. Xung quanh trường, ngoài hàng tre phía Tây cá thì chẳng có gì mà ăn. Buổi tối nhiều hôm phải đi
Bắc thì đều được rào bằng rào tre do chính chúng tôi soi cá đến khuya mới về, rồi vội vàng ngồi vào chỗ
đem từ nhà và tự tay cắm buộc chắc chắn. Trong dãy học trong góc nhà với cây đèn dầu lù mù, cái quạt
tre, bọn tôi thiết kế bí mật một chỗ kín đáo để mỗi khi tay phành phạch, muỗi bay như tàu bay oanh tạc,
trốn học đi đá bóng, hoặc vào học muộn không bị ghi chưa học đã ngáp dài mất rồi. Vậy mà, trời thương
tên thì chui qua. tôi và các bạn vẫn qua kỳ thi tốt nghiệp năm đó.
Năm lớp 8 đầu cấp còn nhiều bỡ ngỡ. Lúc đó, Tôi may mắn hơn nhiều bạn cùng lớp, sau khi
cô Mỹ quê Hà Nội chủ nhiệm lớp chúng tôi. Cô nhỏ ra trường đi học chuyên nghiệp xong thì lại trở về
người, rất xinh, hiền và rất ân cần, trên khuôn mặt quê công tác trong ngành an ninh nên nhiều khi
lúc nào cũng man mác buồn. Lớp 9, lớp 10 thì cô được đến trường làm nhiệm vụ. Gặp lại các thày cô
Oanh quê thị xã Bắc Giang làm chủ nhiệm. Cô cũng đã dạy từ buổi mới vào trường, các thày cô mới …ai
nhỏ bé, xinh tươi, hiền và chưa xây dựng gia đình. cũng coi tôi là trò nhỏ, vẫn thân thương, yêu mến
Khổ cho hai cô, lớp tôi thuộc loại nghịch nhất trường, như xưa. Trường nay đã khác xưa nhiều lắm, khang
gây ra bao sự vụ như đánh nhau, bắt cá nhà trang, to đẹp và hiện đại. Còn các thày cô và những
trường…làm các cô đau đầu với Ban Giám hiệu. Tuy học sinh bây giờ ai cũng xinh tươi trong những bộ
nhiên, được cái học được và các phong trào đoàn, quần áo dài tha thướt, không còn phải lo đến cơm
lao động, hoạt động thể thao, văn nghệ lúc nào cũng áo, gạo tiền như xưa.
thành tích cao nên hai cô có phần an ủi. 50 năm rồi, lứa chúng tôi khi ấy ngu ngơ, nghịch
Môn học ngoại ngữ là môn chúng tôi sợ nhất, ngợm …nay đã bạc mái đầu. Có biết bao nhiêu thế
lớp tôi học tiếng Trung do cô Đông quê An Dương – hệ các thày cô và học sinh đã đi qua mái trường này
Tân Yên dạy; thỉnh thoảng thày Ái dạy thay. Thày cô đến với mọi miền Tổ quốc. Tôi tin rằng, dù ở đâu, dù
nói nghe rất hay nhưng quả là khó, chúng tôi toàn làm gì chăng nữa vẫn nhớ về mái trường thân yêu,
phải tranh thủ nghe thày đọc chép vội phiên âm Việt nơi ấy có thày cô, có bạn bè, có những rung động
để khi kiểm tra thì “giả cày” cho xong. Năm lớp 10 đầu đời, có một thời…mãi mãi không quên. Các thày
cuối cấp, hầu hết đều đi học trọ ngay trong xóm gần cô: thày Diễn, thày Ái, thày Truyền, thày Thiều, thày
trường để có điều kiện học nhóm và buổi chiều nghe Bảo, thày Thành, thày Đức, thày Sáu, cô Mỹ, cô Oanh,
các thày cô phụ đạo. Trời thì oi nóng, đói, phấn cô Biển, cô Huyền, cô Đông, cô Kim Anh…nay người
trắng, bảng đen mà vẫn cứ phải cặm cụi ghi ghi chép còn, người mất, người ở rất xa nhưng hình ảnh vẫn
chép. Chúng tôi ngu ngơ lắm, thày giảng bài phụ luôn trong trái tim tôi.
đạo miệt mài, mồ hôi ướt cả trên mặt, trên trán, sau Thầy cô ơi! Chúng em mãi mãi biết ơn và trân trọng./.
57