Page 63 - Ta?^p san ky? nie?^m 50 na?m TL tru?o?`ng_xua^´t ba?n la^`n 3
P. 63
CẢM ƠN THÀY CÔ
ĐÃ TIẾP SỨC CHO ƯỚC MƠ ĐẾN TRƯỜNG CỦA EM THÀNH HIỆN THỰC!
Nguyễn Trang - Cựu HS A10.K45
T người. Năm lớp 12 khi em và các bạn đang dốc hết sức
uổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù
cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn
mình ôn luyện cho kì thi Tốt nghiệp THPT - kì thi quan
muốn được đắm chìm trong cơn mưa ấy thêm trọng nhất trong đời học sinh thì em đã phát hiện bản
một lần nữa”. Người ta vẫn thường nói, thanh xuân thân có vấn đề về sức khỏe, em được bác sỹ chuẩn
chỉ đến với mỗi người một lần. Nó cho ta cảm nhận, đoán mắc bệnh hở van tim ba lá và máu khó đông cần
thấu hiểu, sống và cháy hết mình với những đam mê phải điều trị kịp thời. Ở độ tuổi 18 còn biết bao ước mơ
của tuổi trẻ. Và với em, cái gọi là “thanh xuân” tươi và hoài bão, nhìn kết quả trên tay, cổ họng em nghẹn ứ,
đẹp ấy gắn liền với những kỉ niệm dưới mái trường trái tim em như thắt lại. Rồi tương lai của mình sẽ đi về
mang tên “THPT Tân Yên số 2” yêu dấu. đâu? Bố thì mất sớm còn mẹ thì đã lớn tuổi, mẹ sao có
Nhớ những ngày đầu khi “chân ướt chân ráo” thể lo cho mình số viện phí lớn như vậy?...Và rất, rất
bước chân vào trường, chúng em còn biết bao bỡ ngỡ nhiều câu hỏi khác cứ luẩn quẩn trong đầu em. Em dần
về ngôi trường hoàn toàn xa lạ. Thế rồi những bỡ ngỡ dần như một người vô hồn, tuyệt vọng, thậm chí còn có
ấy đã dần tan biến khi chúng em được các thầy cô tận suy nghĩ buông bỏ cuộc sống…Thật may mắn khi giáo
tình động viên, chỉ dạy từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ viên chủ nhiệm của em - thầy Dương Ngọc Phương đã
lời ăn tiếng nói cho đến những cử chỉ, hành động nhỏ nhận ra những biểu hiện bất thường ấy, thầy đã dùng
chúng em đều được uốn nắn từng chút một, bởi thầy cô tình yêu thương của một người thầy, người cha từng
thường nói với chúng em rằng: học làm người là khi “học chút, từng chút một thắp lên ngọn đèn soi sáng bóng
ăn, học nói, học gói, học mở”. Và cho đến nay đã 5 năm đêm trong tâm hồn em khi ấy, cứu rỗi cả cuộc đời của
kể từ ngày khai giảng lớp 10 năm ấy, em vẫn nhớ như in một cô bé đang ngồi co ro trong đêm tối lạnh lẽo. Thầy
lời nói của thầy Trịnh Văn Quỳnh - Phó hiệu trưởng nhà tâm sự với em rất nhiều những câu chuyện cuộc sống,
trường đã nói với chúng em: “Các em hãy cố gắng học kể cho em nghe về chính câu chuyện của cuộc đời thầy.
tập thật tốt bởi học không chỉ để biết mà học còn để Qua đó thầy đã cho em hiểu ra một bài học “Thượng đế
làm, học để chung sống và học để khẳng định bản thân. sẽ luôn lắng nghe âm thanh của những trái tim ngoan
Chỉ có học tập mới là con đường ngắn nhất và nhanh cường, chỉ cần bạn không bao giờ từ bỏ hi vọng” và đặc
nhất giúp các em thay đổi cuộc sống”. biệt là đừng bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh, bởi chúng ta
Những ngày tháng yên bình dưới mái trường cứ không được chọn nơi mình sinh ra nhưng chúng ta hoàn
thế dần trôi qua, em dần trưởng thành trong tình yêu toàn có thể chọn cách mình sống như thế nào. Kể từ đó,
thương của thầy cô và bạn bè, những ước mơ, hoài bão câu nói Sống như thể ngày mai ta sẽ chết đã trở thành
của tuổi trẻ cũng nhờ vậy mà ngày một lớn dần đặc biệt hâm ngôn sống của em, tiếp thêm cho em sức mạnh để
là ước mơ trở thành một nhà giáo. Nhưng cuộc sống vượt qua căn bệnh quái ác.
không bao giờ ngừng cho ta những khó khăn, biến cố Cảm động hơn nữa là tất cả thầy cô và các bạn
để thử thách lòng kiên gan và ý chí bền bỉ của con học sinh trong trường đều đã biết về câu chuyện của
61