Page 144 - ND KY truong Cam Binh
P. 144
2005 - 2006. Đây chính là cột mốc quan trọng nhất để tôi có được tấm vé vào Đại
học Ngoại thương và bắt đầu một chuỗi những thay đổi lớn mà tôi chưa hề nghĩ
đến. Nói về những ngày đấy, trong tôi vui buồn lẫn lộn. Năm học lớp 11, tôi trải
qua cú sốc và mất mát lớn nhất khi tuổi đời tròn mười bảy. Ngày nào đến trường
hai mắt cũng sưng húp vì gần như tối nào cũng học bài trong nước mắt. Tuy nhiên,
nỗi đau mất mẹ đã trở thành động lực để cho tôi cố gắng bước tiếp. Cùng với sự
động viên của cô giáo và các bạn, tôi đã đến trường trở lại và mục tiêu duy nhất
là học, học và không có gì ngoài học. Ngày biết tin mình được giải Nhì kỳ thi học
sinh giỏi tỉnh và được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia, đó là lần đầu tiên
tôi biết đến kỳ thi này. Dù chưa biết khó khăn như thế nào, tôi chỉ biết mình cần cố
gắng hơn nữa. Và tôi mang theo hành trang sách vở, kiến thức nhận được từ cô để
đi tập trung ôn thi. Tại Trường THPT Chuyên Hà Tĩnh, cùng với thầy Trần Quang
Tú, thầy Phan Thế Toàn, thầy Lê Đình Tuấn,... chúng tôi được ra Hà Nội và may
mắn được học thầy Hà Bình Trị,... Rất nhiều kỷ niệm đẹp và nhiều người bạn tốt
tôi đã có sau đó. Nhưng tôi biết nơi mình thuộc về - mái trường nơi có cô giáo và
các bạn của tôi - tổ ấm 3H (2003 - 2006) - cái tên mà chúng tôi đã đặt và mang theo
trọn đời sau này.
Ngày tham gia kỳ thi, với đề tài về truyện ngắn “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam,
điều tôi nghĩ đến đầu tiên là lời cô dặn “mình cần phải tìm tòi, phát hiện ra những
ý, những chi tiết mà người khác chưa nghĩ đến. Cái đấy gọi là chiều sâu. Cái này có
thể ví như một bông hoa tỏa hương, nếu chúng ta càng bóc tách nhiều lớp cánh thì
mới tìm được nhụy hoa - cội nguồn của hương thơm”. Có lẽ, tôi đã không thể làm
tốt như cô kỳ vọng nhưng ít nhất cũng đã làm được một điều nhỏ nhoi và ý nghĩa
- đạt giải Ba học sinh giỏi quốc gia môn Ngữ văn. Đây là món quà tôi xin tặng bà
ngoại, bố mẹ và các em tôi, xin tặng cô Khánh và các thầy cô giáo cùng bạn bè yêu
50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
dấu trong trường đã tạo điều kiện hết sức cho tôi trong thời gian đó. Mãi sau này,
tôi vẫn không thể quên hình ảnh thầy Lê QuangTuấn - thầy Hiệu phó - khi gọi tôi
lên văn phòng nhận bằng khen và học bổng, hình ảnh cô giáo tiếng Anh - cô Diệu
Huyền bắt tay chúc mừng tôi qua cửa sổ khi nghe tin tôi đạt giải, cùng các thầy cô
và bạn bè khác... Và hơn hết là cô Khánh - cô đã reo hát trong lòng, hân hoan trong
ánh mắt, hạnh phúc trong nụ cười khi biết tin cô trò nhỏ mà cô đặt trọn niềm tin
đã vượt khó đạt giải.
Cho đến ngày hôm nay, thấm thoắt đã mười lăm năm trôi qua. Nhìn lại những
chuyện đã qua, dù câu chuyện của mình thật nhỏ bé và đã đi vào dĩ vãng. Chúng
tôi lớn lên, tốt nghiệp, đi làm rồi xây dựng gia đình riêng. Những gì được học đã
dạy tôi tư duy phân tích và đánh giá trong cuộc sống và công việc, là nền tảng
ngôn ngữ để học thêm ngoại ngữ mới, là văn phong rành mạch rõ ràng trong giao
tiếp và email, là rất nhiều thứ mà mãi vẫn chưa thể vận dụng được hết. Với tôi, mãi
[144] mãi khắc sâu trong lòng mình cái lẽ “học văn học cách làm người”.