Page 149 - ND KY truong Cam Binh
P. 149

MỘT THOÁNG TRƯỜNG XƯA...


                                                                       DƯƠNG THỊ OANH
                                                         Học sinh lớp H - Khóa 45 (2015 - 2018)


                     ôm nay, Hà Nội lạnh thật rồi, càng về khuya cái lạnh sâu hơn ban ngày.
                     Tuổi trẻ, còn mấy lần về phố đêm một mình. Có lẽ ai đã từng trải qua cuộc
            Hsống vất vả ở thành phố này đều từng một mình về phố đêm muộn. Con
            phố về đêm thênh thang dưới ánh đèn vàng sáng rọi, vắng người hơn một chút, có
            lẽ chỉ còn ta đồng hành với chính hình bóng của mình - trống trải hơn một chút và
            cô đơn hơn nhiều chút... Trong lúc này, có những phút bồi hồi khiến tôi suy nghĩ
            về những điều đã cũ. Giữa thành phố rộng lớn này, thứ an ủi tôi bây giờ có lẽ là
            những kỉ niệm về một thời vô lo vô nghĩ, một thời áo trắng, một thời kì đẹp nhất
            trong quãng đời của tôi. Trong ký ức, hiện về rõ mồn một hình bóng của bạn bè,
            thầy cô dưới mái trường THPT thân yêu với bao gắn bó mà giờ đây chỉ còn “vang
            bóng một thời”.
                Từ bao giờ không biết nữa, cái tên Trường THPT Cẩm Bình đã trở thành một
            phần đẹp đẽ nhất trong quãng thanh xuân của tôi. Cái tên đọc lên nghe thân thiết
            và yêu mến đến lạ. Cái tên gắn với truyền thống hiếu học và trở thành niềm tự hào
            của bao thế hệ học sinh.

                Gọi là lãng mạn cũng được, bởi đó là những tình cảm bạn bè, tình thầy trò
            thương mến và cả tình yêu của những năm tháng cấp ba đầy mộng mơ. Dưới mái
            trường thân thương ấy là những ngày của thời thanh xuân tươi đẹp nhất, ta nhìn
            cuộc đời đầy màu sắc, ta nhìn cuộc sống thật tươi đẹp, ta ấp ủ thật nhiều ước mơ
            khát khao và hy vọng đam mê nhiệt huyết. Đó là những ngày tháng của sự hồn
            nhiên vô lo vô nghĩ, đôi khi thật bồng bột nhưng đó mới là màu sắc của tuổi trẻ.       50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
            Chính nơi đấy, ta có những bước đi chập chững vào đời nhưng được dìu dắt từng
            bước, được mở đường chỉ lối, cùng nhau đương đầu với biết bao thử thách, trở
            ngại để mỗi ngày, đôi chân ấy càng vững chãi, trái tim ấy càng mạnh mẽ và nhiệt
            huyết, nghị lực ấy càng sắt đá hơn.

                Gọi là phút bồi hồi cũng được bởi đó là khoảnh khắc ta chợt nghĩ suy về những
            điều đã cũ. Những người đã đi qua trong cuộc đời, những điều đã vạch ra từ ngày
            ấy hiện tại chưa đạt được, một người bạn cũ lâu năm chưa gặp hay một kỉ niệm
            đẹp nơi mái trường thân yêu này,... Nơi đây có ngôi nhà thứ hai của tôi mà chắc     [149]
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154