Page 150 - ND KY truong Cam Binh
P. 150

rằng mãi mãi về sau tôi không một lần nào được có lại, không bao giờ được sống lại
                 cảm xúc những ngày như thế của tuổi trẻ - cái tuổi lưng chừng mà ta chưa muốn
                 lớn cũng chẳng muốn bé bỏng lại...

                     Nếu ai hỏi tôi về quãng đời cấp 3 thế nào tôi không ngần ngại mà trả lời rằng,
                 cấp ba là quãng thời gian khó quên và tươi đẹp nhất, hạnh phúc biết bao nhiêu!
                 Tôi cùng sống những ngày vui có, buồn có, hạnh phúc, sung sướng có với những
                 người bạn thân yêu trong lớp - 3HK45. Gắn bó với 41 con người trong những năm
                 tháng cuối cùng của tuổi học trò và 1 người dìu dắt đặc biệt. Cấp 3 là những tháng
                 ngày đèo nhau đi học trên con đường thân yêu, dù nắng, dù mưa, dù ốm, bởi sợ
                 bị trừ điểm thi đua của lớp. Cấp 3 là những bài kiểm tra luôn phiên nhau mà 1 đứa
                 học thuộc mấy đứa còn lại ngồi chép “trộm” khi chưa bị thầy cô giáo phát hiện. Là
                 những lần ngủ gục, ăn vặt ngon lành trong lớp. Biết bao nhiêu thứ đồ ăn trở nên
                 ngon và hấp dẫn cực lạ khi ăn “vụng” trong giờ học. Dù là đôi ba miếng xoài chua
                 xè lưỡi hay là những gói xôi bé tẹo nhưng ai cũng có phần, những miếng bánh mì
                 xé nhỏ ăn vội trong giờ học nhưng nơm nớp sợ thầy cô trông thấy. Những thứ nhỏ
                 nhặt như thế nhưng đã trở thành kỉ vật quý giá của bao lứa học trò nói chung và
                 lớp tôi nói riêng. Người ta hay bảo “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” quả không
                 bao giờ sai được. Cấp ba là những ngày khi chưa học bài, cô lại gọi tên mình lên
                 bảng. Khoảnh khắc cô đọc tên xong mình như chết đi sống lại vậy. Tôi sẽ không
                 bao giờ quên được đặc sản của tiết Ngữ văn cô Trần Thị Khánh - đứng góc bảng
                 để học mỗi khi chưa thuộc bài. Nhắc đến gọi bài cũ và hình phạt đứng bảng ấy
                 thì ai mà quên được những ngày có tiết Văn tất cả đều im ắng những phút đầu
                 giờ vì cặm cụi học lại bài cũ. Cô bước vào lớp, trò có đủ chiêu để qua mục kiểm tra
                 bài cũ nhưng ngẫm lại cô vẫn luôn “cao tay”. Hay đó là những bài thơ, đoạn văn
                 phân tích mãi chẳng nổi hai mặt giấy. Cấp ba là những khoảnh khắc 11 giờ 30 đứa
           50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
                 nào cũng kêu đói và chực chờ, đếm ngược những tiếng trống vang lên để được ào
                 ngay ra nhà xe nhưng giáo viên lại xin thêm năm phút. Đó là những lần sắp đến kì
                 thi - những lần giải đề mệt mỏi. Là đứa cùng bàn ngây ngô, đầu óc luôn treo ngược
                 cành cây, lúc nào cũng bị nhắc nhở nhưng lại chia sẻ với nhau những điều bí mật
                 nhất, bênh vực cho nhau và yêu thương nhau nhiều nhất. Là những dòng nước
                 mắt tiếc nuối vì sắp phải chia tay nhau để tự đi con đường của mình đã chọn lựa
                 tại buổi lễ bế giảng lần cuối cùng trong quãng đời học sinh. Đứa nào cũng im lặng,
                 không nói gì, chỉ biết ngồi lại cũng nhau lần cuối trao cho nhau những cái ôm thắm
                 thiết và dòng nước mắt tuôn dài. Là những ngày cuối cùng dưới mái Trường THPT
                 Cẩm Bình, cố đi học sớm hơn mọi hôm để cảm nhận lấy lần cuối những thứ đẹp
                 nhất, những kỉ niệm sâu sắc nhất trước khi phải nói lời tạm biệt mãi mãi:
                            Lang thang đi trên sân trường vắng

                            Nhặt cành phượng hồng còn vương nơi này
        [150]               Tạm biệt từng lớp học buồn giờ chia tay rồi
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155