Page 151 - ND KY truong Cam Binh
P. 151
Cho tôi yêu thêm nơi này một chút, một chút thôi
Để tôi nhớ...
Mai xa rồi sẽ nhớ nhau thật nhiều...
Cấp 3 làm sao không thể nhắc đến những người giáo viên thực sự tuyệt vời.
Cấp 1 ta còn quá bé bỏng để cảm nhận mọi thứ, cấp 2 lớn hơn một chút nhưng
cũng chưa hiểu hết cuộc sống xung quanh. Lên cấp 3 khi thực sự lớn, hiểu được,
cảm nhận được, biết suy nghĩ và chín chắn hơn, bản thân nhận thấy những thầy cô
ở trường thực sự gần gũi, mang đến cho học sinh cảm giác như người thân trong
nhà. Yêu thương, quan tâm, giúp đỡ, tạo cơ hội có thể nhất cho học trò. Dù thế
giới có đổi thay bao nhiêu đi chăng nữa, thầy cô vẫn luôn là những người chèo lái
con thuyền tri thức bao thế hệ học sinh. Thầy cô vẫn thế, ngày ngày đón đưa từng
chuyến đò qua sông không quản nắng mưa sương gió, mà đâu hay mái tóc đã ngả
màu phôi pha vì bụi phấn, đâu hay tháng năm đã hằn sâu trên khuôn mặt, khóe
mắt. Cho dù đó là những ngày hè oi ả hay những ngày đông rét buốt căm căm bởi
thời tiết của mảnh đất miền Trung nắng dãi mưa dầm, trong tiếng rả rích của côn
trùng, các thầy cô vẫn miệt mài bên trang giáo án, vẫn thầm lặng mang những điều
tốt đẹp nhất đến cho học sinh:
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò tri thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày
Mái Trường THPT Cẩm Bình, nơi đây có “cậu ấy” của năm ấy. Là lúc chúng
ta vừa chợt lớn hồn nhiên lại hay rụt rè. Là lúc ta bắt đầu biết yêu và đó là tình
yêu đẹp nhất. Nơi đây có những lần trộm nhìn nhau qua khung cửa sổ rồi tự mỉm
cười trong hạnh phúc. Là những lần ra chơi mang cho nhau chiếc bánh mì, hộp
sữa rồi nói dăm ba câu chuyện vu vơ. Là những lần chực chờ để đợi nhau cùng
về, để được đi gần nhau. Đó là những lần giận dỗi nhau mà không thèm nhìn mặt 50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
nhau, né tránh để đi trên sân trường mà không bị bắt gặp. Không ồn ào hay quá
nồng nhiệt. Cũng chẳng nguội lanh hay nhạt nhòa. Là thứ tình cảm thật đẹp đẽ
và hồn nhiên. Nhưng đáng tiếc thay, tất cả bây giờ chỉ hiện về trong hồi tưởng,
trong những miền kí ức xa xôi mà không phép màu nào có thể mang ta quay trở lại
những ngày tháng như thế. Thanh xuân là một khoảnh khắc đẹp, chỉ cái chớp mắt
đã vội qua nhanh và để lại nhiều hối tiếc đến thế, nhiều lưu luyến đến thế.
Càng trưởng thành, chúng ta càng bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, của
đồng tiền và của những mối quan hệ riêng. Những đứa bạn thân năm ấy có đứa [151]