Page 152 - ND KY truong Cam Binh
P. 152
vẫn cạnh, có đứa thì đã mất liên lạc từ lâu. Có những lúc vì áp lực của cuộc sống,
mà thật sự muốn buông bỏ tất cả để về ngồi với lũ bạn, mỗi đứa tay cầm một tách
trà, vứt hết mọi sầu muộn rồi cùng nhau cười ha hả. Đời cứ thế trôi đi nhẹ tênh.
Nhưng khó quá, chúng mình chẳng còn là những đứa trẻ mười mấy, vô lo vô nghĩ
để ngày nào cũng có thể gặp nhau. Lúc buồn, lúc khó cũng chẳng thể một cuộc
điện thoại là có thể bên cạnh nhau được. Tuy nhiên, chẳng vì thế mà tình bạn nhạt
dần. Ngày sinh nhật vẫn chúc nhau những lời ấm lòng, thay vì chúc nhau có được
tình yêu đẹp như xưa giờ chỉ chúc nhau kiếm được nhiều tiền, sống một cuộc đời
an nhiên mà thôi. Dù chẳng thể gặp nhau đều đặn, dù chẳng còn những cuộc điện
thoại rông dài nữa, nhưng chuyện gì của nhau cũng đều biết, đều rõ, như vậy thôi
đã là trân trọng lắm rồi. Dù những lần về quê vội nhưng vẫn hẹn thầy cô bên tách
cà phê nhâm nhi hỏi thăm sức khỏe, công việc, cùng thăm hỏi những gì đã làm
được trong thời gian qua. Dù ít ỏi nhưng thế là đủ để tình cảm cô trò không bao
giờ phai nhạt đi, dù cho năm tháng có trôi nhanh như thoi đưa, dù cho áp lực học
hành, công việc vẫn luôn thường trực. Hay những lần bế tắc không biết phải làm
thế nào, những người giáo viên năm xưa vẫn là lựa chọn của bản thân để được
nghe tư vấn và khuyên nhủ như tâm sự giữa mẹ và con vậy.
Cảm ơn, vì tất cả chúng ta đã là những người đồng hành của nhau. Cảm ơn
vì đã cùng nhau trưởng thành, cảm ơn vì những hạnh phúc, đau thương hay khó
khăn luôn có bạn bè và thầy cô ở bên!
Tôi mong ước rằng, trong cuộc sống thầy cô và bạn bè ai cũng được hạnh
phúc, ai cũng thành công và có thể hội tụ đông đủ trong ngày tháng gần đây nhất
có thể. Như thế là quá đỗi hạnh phúc và trọn vẹn lắm rồi!
50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
[152]