Page 33 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 33
Con người có trách nhiệm. Chỉ con người mới có trách nhiệm, đó
là cái vĩ đại của con người. Không con vật nào khác có trách nhiệm -
nó đơn giản hành động trong hài hoà, không có cách nào đi lạc lối.
Con vật không thể đi lạc lối được; nó còn chưa có khả năng đi lạc
lối, còn chưa có tâm thức. Nó vận hành như bạn vận hành trong
giấc ngủ say.
Trong giấc ngủ say bạn cũng rơi vào trong hài hoà với t nhiên.
Đó là lí do tại sao giấc ngủ say lại làm khoẻ người thế, thảnh thơi
thế. Chỉ vài phút ngủ say, và bạn lại tươi tắn và trẻ trung và tất cả
mọi bụi bặm bạn đã thu thập và tất cả mọi mệt mỏi và chán chường
đều biến mất. Bạn đã tiếp xúc với cội nguồn.
Nhưng đây là cách thức loài vật tiếp xúc với cội nguồn; ngủ là
cách thức loài vật tiếp xúc với cội nguồn. Con vật theo chiều ngang,
con người theo chiều đứng. Khi bạn muốn đi vào trong giấc ngủ bạn
phải rơi vào thế chiều ngang. Chỉ ở thế chiều ngang bạn mới có thể
rơi vào giấc ngủ - bạn không thể rơi vào giấc ngủ khi đang đứng,
điều đó sẽ rất khó khăn. Bạn phải đi lùi trở lại, lùi lại hàng triệu năm,
cũng giống như con vật. Bạn nằm theo chiều ngang, song song với
đất; bỗng nhiên bạn bắt đầu mất ý thức, bỗng nhiên bạn không còn
có trách nhiệm n a.
Chính bởi s kiện này mà Sigmund Freud đã chọn chiếc tràng kỉ
cho bệnh nhân. Không phải là để làm cho bệnh nhân được tiện nghi
đâu, đó là một chiến lược đấy. Một khi bệnh nhân nằm ngang, người
đó bắt đầu không có trách nhiệm. Và chừng nào người đó còn chưa
cảm thấy được t do nói mọi điều, người đó sẽ không nói nh ng
điều vô ý thức. Nếu người đó vẫn còn có trách nhiệm và ở tư thế
thẳng đứng, người đó sẽ tiếp tục phán xét liệu có nên nói một điều
hay không. Người đó sẽ kiểm duyệt. Khi người đó nằm ngang trên
tràng kỉ - và nhà phân tâm ẩn đằng sau, bạn không thể thấy ông ấy
được - bỗng nhiên người đó lại giống như con vật, người đó không
có trách nhiệm. Người đó bắt đầu lảm nhảm nh ng điều mà người
ấy sẽ không bao giờ nói cho bất kì ai, cho người lạ. Người đó bắt
đầu nói nh ng điều nằm sâu trong vô thức của mình; nh ng điều vô
thức đó bắt đầu trồi lên bề mặt. Đó là một chiến lược, một chiến
lược của Freud để làm cho bệnh nhân hoàn toàn bất l c như đứa
trẻ hay như con vật.