Page 73 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 73

4. Niềm tin



                     Người sáng tạo sẽ không mang nhiều niềm tin, th c tế là không.

                Người đó sẽ chỉ mang kinh nghiệm riêng của mình. Và cái đẹp của
                kinh nghiệm là ở chỗ kinh nghiệm bao giờ cũng mở, bởi vì việc thám
                hiểm thêm là có thể. Còn niềm tin bao giờ cũng đóng; nó đi tới điểm
                dừng hẳn. Niềm tin bao giờ cũng kết thúc. Kinh nghiệm không bao
                giờ kết thúc, nó vẫn còn không kết thúc. Trong khi bạn sống làm sao
                kinh nghiệm của bạn có thể bị kết thúc được? Kinh nghiệm của bạn

                cứ phát triển, nó thay đổi, nó di chuyển. Nó liên tục di chuyển từ cái
                đã biết vào cái không biết và từ cái không biết vào cái không thể
                biết. Và nhớ, kinh nghiệm có cái đẹp bởi vì nó không kết thúc. Một
                số bài ca vĩ đại nhất là nh ng bài ca không kết thúc. Một số cuốn
                sách vĩ đại nhất là nh ng cuốn sách không kết thúc. Một số âm nhạc
                vĩ đại nhất là âm nhạc không kết thúc. Cái không kết thúc có cái đẹp.
                     Tôi đã nghe về một chuyện ngụ ngôn Thiền:

                     Một nhà vua đi tới một Thiền sư để học làm vườn. Thầy dạy cho
                ông ta trong ba năm, và nhà vua có một khu vườn lớn, đẹp - hàng
                nghìn người làm vườn làm công ở đó - và bất kì điều gì thầy nói,
                nhà vua đều làm và th c nghiệm trong khu vườn của mình. Sau ba
                năm khu vườn đã hoàn toàn sẵn sàng, và nhà vua mời thầy tới thăm

                vườn.  Nhà  vua  rất  nôn  nóng  n a,  bởi  vì  thầy  nghiêm  khắc  lắm:
                "Thầy có đánh giá cao không?" - đây là một loại sát hạch - "Thầy có
                nói, 'Được, ông đã hiểu ta không'?"
                     Và mọi chăm nom đều đã được tiến hành. Khu vườn hoàn chỉnh
                đẹp đẽ thế; chẳng thiếu cái gì. Chỉ thế thì nhà vua mới đưa thầy tới
                thăm. Nhưng thầy buồn ngay từ đầu. Thầy nhìn quanh, thầy đi vào
                vườn từ bên này sang bên kia, thầy trở nên ngày một nghiêm nghị
                hơn. Nhà vua trở nên rất hoảng sợ. Ông ta chưa bao giờ thấy thầy

                nghiêm trang đến như vậy: "Sao thầy trông buồn thế? Có điều gì sai
                chăng?"
                     Thầy cứ lắc đầu hoài và t  nhủ trong lòng "Không."
                     Và nhà vua hỏi, "Có việc gì thế, thưa thầy? Cái gì sai? Sao thầy
                không nói cho tôi? Thầy đang trở nên nghiêm trang và buồn bã thế,

                và thầy lắc đầu phủ định. Sao vậy? Cái gì sai? Tôi không thấy cái gì
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78