Page 49 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 49

Tôi không nói đi vào trong bóng tối mãi mãi. Ánh sáng có cái đẹp
                riêng của nó và có lí do riêng của nó. Nếu hạt mầm còn trong bóng
                tối mãi mãi, và không bao giờ đi ra để nhận mặt trời vào buổi sáng,

                nó sẽ chết. Nó phải đi vào trong bóng tối để nảy mầm, để thu lấy
                sức mạnh, để trở nên sống động, để được sinh ra; và thế rồi nó phải
                đi ra và đối diện với thế giới và ánh sáng và bão táp và mưa sa. Nó
                phải chấp nhận thách thức của cái bên ngoài. Nhưng thách thức đó
                chỉ  có  thể  được  chấp  nhận  nếu  bạn  được  bắt  rễ  sâu  sắc  ở  bên
                trong.
                     Tôi không nói trở thành kẻ đào tẩu. Tôi không nói nhắm mắt lại,
                đi vào bên trong và không bao giờ đi ra. Tôi đơn giản nói đi vào để

                cho bạn có thể đi ra với năng lượng, với tình yêu, với từ bi. Đi vào
                để cho khi bạn đi ra bạn không là kẻ ăn xin mà là vua. Đi vào để cho
                khi bạn đi ra bạn có cái gì đó để chia sẻ - hoa, lá. Đi vào để cho việc
                đi ra của bạn trở nên giầu có hơn và không bị bần cùng hoá. Và bất
                kì  khi  nào  bạn  cảm  thấy  bị  kiệt  sức,  bao  giờ  cũng  nhớ  rằng  cội

                nguồn năng lượng là ở bên trong. Nhắm mắt lại và đi vào trong.
                     Tạo quan hệ bên ngoài, và tạo quan hệ bên trong nữa. Tất nhiên
                nhất định có mối quan hệ bên ngoài - bạn đi vào thế giới, quan hệ
                công việc sẽ có đó - nhưng chúng phải không là tất cả. Chúng có
                phần của chúng để chơi, nhưng phải có cái gì đó tuyệt đối bí mật và
                riêng tư, cái gì đó mà bạn có thể gọi là của riêng mình.
                     Đó  là  điều  Marilyn  Monroe  thiếu.  Cô  ấy  là  người  đàn  bà  công

                cộng, thành công, vậy mà hoàn toàn thất bại. Trong khi cô ấy ở trên
                đỉnh của thành công và danh vọng của mình, cô ấy tự tử. Tại sao cô
                ấy tự tử vẫn còn là điều bí ẩn. Cô ấy có mọi thứ để sống; bạn không
                thể quan niệm được nhiều danh vọng hơn, nhiều thành công hơn,
                nhiều uy tín hơn, nhiều cái đẹp hơn, nhiều mạnh khoẻ hơn. Mọi thứ
                đều có đó, chẳng cái gì có thể được cải tiến thêm, và dầu vậy cái gì

                đó vẫn thiếu. Cái bên trong, cái ở trong là trống rỗng. Thế thì, tự tử
                là con đường duy nhất.
                     Bạn có thể không đủ liều lĩnh để tự tử như Marilyn Monroe. Bạn
                có thể rất hèn nhát và tự tử rất chậm - bạn có thể mất bẩy mươi
                năm để làm nó - nhưng dầu vậy nó vẫn sẽ là tự tử. Chừng nào bạn
                còn chưa có cái gì đó bên trong bạn mà không phụ thuộc vào bất kì
                cái gì bên ngoài, cái chỉ là của riêng bạn - thế giới, không gian của
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54