Page 50 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 50
riêng bạn, nơi bạn có thể nhắm mắt và đi, và bạn có thể quên rằng
bất kì cái gì khác tồn tại - bạn sẽ tự tử.
Cuộc sống nảy sinh từ cội nguồn bên trong và lan toả vào bầu
trời bên ngoài. Phải có cân bằng - tôi bao giờ cũng ủng hộ cân bằng.
Cho nên tôi sẽ không nói rằng cuộc sống của bạn phải là cuốn sách
mở, không. Vài chương mở, được. Và vài chương hoàn toàn đóng,
bí ẩn đầy đủ. Nếu bạn chỉ là cuốn sách mở bạn sẽ là kẻ mãi dâm,
bạn sẽ chỉ đứng ở bãi chợ trần truồng, chỉ có radio đang bật. Không,
điều đó sẽ không có tác dụng đâu.
Nếu toàn thể cuốn sách của bạn mà mở, bạn sẽ chỉ là ngày mà
không có đêm, chỉ là mùa hè mà không có mùa đông. Bạn sẽ nghỉ ở
đâu, và bạn sẽ định tâm bản thân mình ở đâu, và bạn sẽ cư ngụ ở
đâu? Bạn sẽ đi đâu khi thế giới này quá nhiều? Bạn sẽ cầu nguyện
và thiền ở đâu? Không, nửa nọ nửa kia mới là hoàn hảo. Để nửa
cuốn sách của bạn mở - mở cho mọi người, sẵn có cho mọi người -
và để nửa kia của cuốn sách của bạn bí mật tới mức chỉ những vị
khách hiếm hoi mới được phép ở đó.
Chỉ hiếm khi ai đó mới được phép đi vào bên trong ngôi đền của
bạn. Đó là cách nó phải vậy. Nếu đám đông đi vào và đi ra, thế thì
ngôi đền không còn là ngôi đền nữa. Nó có thể là phòng đợi ở sân
bay, nhưng nó không thể là ngôi đền được. Chỉ hãn hữu, rất hãn
hữu, bạn mới cho phép ai đó vào cái ta của bạn. Điều đó chính là
tình yêu là gì.
Chúng ta bao giờ cũng sống với người khác. Từ khoảnh khắc
đứa bé rời khỏi bụng mẹ, nó chưa bao giờ một mình cả - nó ở cùng
với mẹ, với gia đình, với bạn bè, với người khác. Người quen, tình
bạn, các quan hệ, trở nên ngày một lớn hơn, và một đám đông tụ
tập quanh nó. Đó là điều chúng ta gọi là cuộc sống. Và càng nhiều
người có đó trong cuộc sống của bạn, bạn càng nghĩ mình có cuộc
sống phong phú.
Khi bạn bắt đầu đi vào bên trong, tất cả những khuôn mặt đó
nhạt nhoà dần đi, tất cả đám đông đó tản mác đi. Bạn phải nói lời
tạm biệt với mọi người. Ngay cả với người bạn gần gũi nhất, người
yêu của bạn, bạn cũng phải nói lời tạm biệt. Một khoảnh khắc tới khi
bạn lại đi vào cùng không gian như bạn đã ở trong bụng mẹ của
người mẹ. Nhưng thế thì đáng ra bạn phải không quen với đám
đông, cho nên bạn đã không bao giờ cảm thấy một mình. Đứa trẻ