Page 99 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 99

đó khác rồi. Ngài đã làm bạn là bạn và không là ai khác. Cố gắng
                hoàn thiện bản thân mình về căn bản là đang cố gắng hoàn thiện
                Thượng  đế  -  điều  chỉ  là  ngu  xuẩn,  và  bạn  sẽ  ngày  một  điên  hơn

                trong cố gắng làm điều đó. Bạn sẽ không đạt tới đâu cả, bạn sẽ đơn
                giản bỏ lỡ cơ hội lớn lao.
                     Để điều này là mầu sắc của bạn: chấp nhận. Để điều này là tính
                cách của bạn: chấp nhận, hoàn toàn chấp nhận. Và thế thì bạn sẽ
                ngạc nhiên: Cuộc sống bao giờ cũng sẵn sàng mưa rào quà của nó
                lên  bạn.  Cuộc  sống  không  phải  là  kẻ  keo  kiệt,  sự  tồn  tại  bao  giờ
                cũng cho thừa thãi - nhưng chúng ta không thể nhận được nó bởi vì
                chúng ta không cảm thấy rằng chúng ta xứng đáng để nhận nó.

                     Đó là lí do tại sao mọi người níu bám lấy khổ sở - họ phù hợp với
                việc lập trình của mình. Mọi người cứ tự trừng phạt mình theo cả
                nghìn  lẻ  một  cách  thức  tinh  vi.  Tại  sao?  Bởi  vì  điều  đó  khớp  với
                chương trình. Nếu bạn không như bạn đáng phải thế, bạn phải tự
                trừng phạt mình, bạn phải tạo ra khổ sở cho bản thân mình. Đó là lí

                do tại sao mọi người cảm thấy thoải mái khi họ khổ sở.
                     Để tôi nói điều đó: Mọi người cảm thấy hạnh phúc khi họ khổ sở;
                họ trở nên rất, rất không thoải mái khi họ hạnh phúc. Đây là quan sát
                của tôi về hàng nghìn và hàng nghìn người: Khi họ khổ sở, mọi thứ
                là như nó đáng phải vậy. Họ chấp nhận nó - nó khớp với ước định
                của họ, với tâm trí họ. Họ biết họ đang kinh khủng thế nào, họ biết
                rằng họ là tội nhân.

                     Bạn đã từng được bảo rằng bạn được sinh ra trong tội lỗi. Ngu
                xuẩn  làm  sao!  Vô  nghĩa  làm  sao!  Con  người  không  được  sinh  ra
                trong tội lỗi, con người được sinh ra trong hồn nhiên. Chưa bao giờ
                có bất kì tội lỗi nguyên thuỷ nào, chỉ có mỗi hồn nhiên nguyên thuỷ.
                Từng đứa trẻ được sinh ra trong hồn nhiên. Chúng ta làm cho nó
                cảm thấy mặc cảm - chúng ta bắt đầu nói, "Điều này không được

                vậy. Con phải giống thế này." Và đứa trẻ thì tự nhiên và hồn nhiên.
                Chúng ta phạt nó vì tự nhiên và hồn nhiên, và chúng ta thưởng nó vì
                giả tạo và tinh ranh. Chúng ta thưởng cho nó vì là rởm - tất cả phần
                thưởng của chúng ta đều dành cho người rởm. Nếu ai đó hồn nhiên,
                chúng ta không cho phần thưởng nào; chúng ta không quan tâm gì
                đến người đó, chúng ta không có kính trọng gì người đó. Hồn nhiên
                bị kết án, hồn nhiên bị coi là đồng nghĩa với tội ác. Hồn nhiên bị coi
   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104