Page 102 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 102

Để bản thân mình mong manh



                     Lão Tử nói

                     Khi con người được sinh ra, con người mềm và yếu; vào lúc chết,
                con người cứng và rắn. Khi mọi vật và thảo mộc còn sống, chúng
                mềm mại và dễ uốn; khi chúng chết, chúng giòn và khô. Do đó tính
                cứng và rắn là bạn đồng hành của cái chết, và tính mềm mại và dịu
                dàng là bạn đồng hành của cuộc sống.
                     Do đó khi quân đội cứng đầu, nó sẽ thua trên chiến trường. Khi

                cây cứng rắn, nó sẽ bị chặt hạ. Cái lớn và mạnh thuộc vào bên dưới.
                Cái mềm mại và yếu đuối thuộc về đỉnh.
                     Cuộc sống là dòng sông, dòng chảy, sự liên tục không bắt đầu và
                không kết thúc. Nó không đi đến chỗ nào đó, nó bao giờ cũng ở đây.
                Nó không đi từ chỗ nào đó tới chỗ nào đó khác, nó bao giờ cũng đi
                từ ở đây tới ở đây. Thời gian duy chất cho cuộc sống là bây giờ, và
                chỗ duy nhất là ở đây. Không có tranh đấu để đạt tới, không có gì để

                đạt tới. Không có tranh đấu để chinh phục, do đó không có gì để
                chinh phục. Không có nỗ lực để bảo vệ, bởi vì không có gì để được
                bảo vệ. Chỉ cuộc sống tồn tại, một mình, tuyệt đối một mình, đẹp
                trong tính một mình của nó, oai nghiêm trong tính một mình của nó.
                     Bạn có thể sống cuộc sống theo hai cách: Bạn có thể tuôn chảy

                cùng  với  nó  -  thế  thì  bạn  cũng  oai  nghiêm,  bạn  có  duyên  dáng,
                duyên dáng của không bạo hành, không xung đột, không tranh đấu.
                Thế thì bạn có cái đẹp, như trẻ thơ, tựa bông hoa, mềm mại, tinh tế,
                không bị biến chất. Nếu bạn tuôn chảy cùng cuộc sống, bạn mang
                tính tôn giáo. Đó là điều tôn giáo nghĩa là gì đối với Lão Tử, hay với
                tôi.
                     Tôn  giáo  thông  thường  nghĩa  là  tranh  đấu  với  cuộc  sống,  vì
                Thượng đế. Thông thường điều đó có nghĩa là Thượng đế là mục

                đích, và cuộc sống phải bị phủ nhận và bị đấu tranh. Cuộc sống phải
                bị hi sinh, và Thượng đế phải được đạt tới. Tôn giáo thông thường
                này là phi tôn giáo. Tôn giáo thông thường này chỉ là một phần của
                tâm trí tầm thường, bạo hành, hung hăng.
                     Không  có  Thượng  đế  bên  ngoài  cuộc  sống;  cuộc  sống  là

                Thượng đế. Nếu bạn phủ nhận cuộc sống, bạn phủ nhận Thượng
                đế; nếu bạn hi sinh cuộc sống, bạn hi sinh Thượng đế. Trong tất cả
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107