Page 104 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 104

sống  một  chút  của  chất  nuôi  dưỡng  quá  khứ,  nhưng  thực  sự  nó
                đang chết. Cây cần rễ; cây cần được ở trong đất, được gắn với nó,
                là một phần của nó.

                     Bạn cần được gắn với lục địa cuộc sống, là một phần của nó,
                được bắt rễ vào trong nó. Khi bạn được bắt rễ vào trong cuộc sống,
                bạn mềm mại bởi vì bạn không sợ. Sợ hãi tạo ra cứng rắn. Sợ hãi
                tạo ra ý tưởng về an ninh, sợ hãi tạo ra ý tưởng về bảo vệ bản thân
                bạn. Và không cái gì giết chết như sợ hãi bởi vì trong chính ý tưởng
                về sợ hãi bạn bị tách rời khỏi đất, bị bật rễ.
                     Thế  thì  bạn  sống  trong  quá  khứ  -  đó  là  lí  do  tại  sao  bạn  nghĩ
                nhiều thế về quá khứ. Điều đó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên

                đâu. Tâm trí liên tục nghĩ hoặc về quá khứ hoặc về tương lai. Sao
                nghĩ  nhiều  thế  về  quá  khứ?  Cái  đã  qua  là  qua  rồi!  Nó  không  thể
                được khôi phục lại. Quá khứ là đã chết rồi! Sao bạn cứ nghĩ hoài về
                quá khứ, về cái không còn nữa và về cái mà chẳng gì có thể được
                làm?  Bạn  không  thể  sống  được  nó,  bạn  không  thể  ở  trong  nó,

                nhưng nó có thể phá huỷ khoảnh khắc hiện tại của bạn. Nhưng phải
                có nguyên nhân gốc rễ sâu nào đó cho nó chứ. Nguyên nhân gốc rễ
                sâu là ở chỗ bạn đang tranh đấu với cái toàn thể. Tranh đấu với cái
                toàn thể, tranh đấu với dòng sông của cuộc sống, bạn bị bật gốc rễ.
                Bạn đã trở thành tí hon, một hiện tượng tựa bao nang, đóng lại trong
                bản thân mình. Bạn đã trở thành một cá nhân, bạn không còn là một
                phần của vũ trụ đang nở rộng, cái bao la. Không, bạn không còn là

                một phần của nó. Bạn phải sống như kẻ keo kiệt trên nuôi dưỡng
                quá khứ của mình; đó là lí do tại sao tâm trí cứ nghĩ về quá khứ.
                     Và bạn phải tập hợp bản thân mình bằng cách nào đó để sẵn
                sàng tranh đấu; đó là lí do tại sao bạn cũng cứ nghĩ về tương lai.
                Tương lai cho bạn hi vọng, quá khứ cho bạn nuôi dưỡng, và ngay
                giữa hai điều này là cái vĩnh hằng, chính cuộc sống, cái bạn đang bỏ

                lỡ. Giữa quá khứ và tương lai bạn đang chết, không sống.
                     Có cách khác để hiện hữu - thực sự, cách duy nhất để hiện hữu
                bởi vì cách này không phải là cách hiện hữu; tranh đấu không phải
                là cách để hiện hữu. Cách khác là tuôn chảy với dòng sông, tuôn
                chảy cùng với nó tới mức bạn không cảm thấy rằng bạn tách rời và
                tuôn chảy với nó. Không, bạn trở thành một phần của nó - không chỉ
                một phần, bạn được nhận chìm vào trong nó; bạn đã trở thành dòng

                sông,  không  có  tách  rời.  Khi  bạn  không  tranh  đấu,  bạn  trở  thành
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109