Page 105 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 105

cuộc sống. Khi bạn không tranh đấu, bạn đã trở thành cái bao la, cái
                vô  hạn.  Ở  phương  Đông  trạng  thái  đó  đã  được  biết  tới  như  việc
                buông xuôi, tin cậy - điều chúng ta đã gọi là shraddha, tin cậy cuộc

                sống. Không tin cậy vào tâm trí cá nhân của bạn mà tin cậy vào cái
                toàn thể. Không tin cậy vào bộ phận mà tin vào toàn thể. Không tin
                cậy vào tâm trí mà tin cậy vào sự tồn tại. Buông xuôi, đột nhiên bạn
                trở nên mềm mại bởi vì thế thì không cần phải cứng rắn. Bạn không
                tranh đấu, không có kẻ thù. Không cần phải bảo vệ, không có thôi
                thúc để an toàn; bạn đã được hội nhập với cuộc sống.
                     Và cuộc sống là an toàn! Chỉ các bản ngã cá nhân mới không an
                toàn;  chúng  cần  bảo  vệ,  chúng  cần  an  toàn,  chúng  cần  áo  giáp

                quanh chúng. Chúng sợ, liên tục run rẩy - thế thì làm sao bạn có thể
                sống được? Bạn sống trong phiền não và lo lắng, bạn không sống.
                Bạn đánh mất tất cả vui sướng, niềm vui cực kì của việc hiện hữu ở
                đây - và nó là niềm vui cực kì. Nó không có nguyên nhân cho nó; nó
                đơn giản nảy sinh bởi vì bạn hiện hữu. Nó đơn giản bật ra bên trong

                bạn chỉ bởi vì bạn hiện hữu. Một khi bạn cởi mở, tuôn chảy với cuộc
                sống, bạn đang bật ra niềm vui liên tục, chẳng lí do nào cả! Bạn đơn
                giản bắt đầu cảm thấy rằng hiện hữu là hạnh phúc.
                     Đó  là  lí  do  tại  sao  người  Hindu  đã  gọi  điều  tối  thượng  là
                satchitananda - chân lí, tâm thức, phúc lạc. Nó nghĩa là hiện hữu là
                phúc lạc, chân lí là phúc lạc. Không có cách hiện hữu khác. Nếu bạn
                khổ, điều đó chỉ chứng tỏ rằng bạn đã mất tiếp xúc với hiện hữu.

                Khổ nghĩa là bằng cách nào đó bạn bị bật rễ khỏi đất; bạn đã trở
                thành  tách  rời  với  dòng  sông,  bạn  đã  trở  thành  khối  chắn  đông
                cứng,  tảng  băng,  nổi  trong  dòng  sông  nhưng  không  cùng  với  nó.
                Tranh đấu, ngay cả cố gắng đi ngược dòng - bản ngã bao giờ cũng
                muốn đi ngược dòng bởi vì bất kì chỗ nào có thách thức, bản ngã
                đều cảm thấy thoải mái. Bản ngã bao giờ cũng trong tìm kiếm tranh

                đấu. Nếu bạn không thể tìm được bất kì ai để tranh đấu, bạn sẽ cảm
                thấy rất khổ. Ai đó được cần tới để tranh đấu. Trong tranh đấu bạn
                cảm  thấy  thoải  mái,  bạn  hiện  hữu.  Nhưng  đó  là  cách  thức  bệnh
                hoạn,  cách  thức  thần  kinh  để  hiện  hữu.  Chứng  thần  kinh  là  tranh
                đấu với dòng sông. Nếu bạn tranh đấu, bạn trở thành cứng rắn. Nếu
                bạn tranh đấu, bạn tự bao quanh mình bằng bức tường chết. Tất
                nhiên,  bản  thể  riêng  của  bạn  chết.  Bạn  đánh  mất  mềm  mại,  linh

                động, duyên dáng, dịu dàng.
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110