Page 108 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 108

Nhưng khi đứa trẻ được sinh ra, quan sát điều đó. Phép màu xảy
                đi xảy lại. Lặp đi lặp lại cuộc sống cứ bày tỏ cho bạn con đường,
                cách hiện hữu, lặp đi lặp lại cuộc sống cứ nói rằng cuộc sống được

                làm mới mọi ngày. Người già chết đi, trẻ nhỏ mới được sinh ra. Vấn
                đề là gì trong điều đó? Điều rất rõ ràng là cuộc sống không tin vào
                tính cũ kĩ. Thực tế, nếu cuộc sống mà bị các nhà kinh tế cai quản,
                điều này sẽ dường như là rất không kinh tế, lãng phí. Một ông già -
                đã được đào tạo, có kinh nghiệm theo mọi cách thức của cuộc sống
                và thế giới - khi người đó sẵn sàng, khi người đó nghĩ người đó đã
                trở nên khôn ngoan, cái chết kế tục và thay thế người già này bằng
                một đứa bé chẳng có tri thức gì, không khôn ngoan chút nào, tuyệt

                đối tươi tắn, một tabula rasa; mọi thứ đều phải viết lại lần nữa. Nếu
                bạn hỏi các nhà kinh tế, họ sẽ nói điều này là ngu xuẩn! Thượng đế
                đáng phải tư vấn nhà kinh tế trước hết. Ngài đang làm gì? Đó là lãng
                phí, cực kì lãng phí! Người tám mươi tuổi có huấn luyện thì chết đi,
                và đứa bé không được huấn luyện lại thay thế người đó - điều này

                đáng phải là đối lập lại chứ; thế thì sẽ kinh tế hơn.
                     Nhưng cuộc sống không tin vào kinh tế. Và điều tốt là nó không
                tin, bằng không toàn thế giới đã trở thành nghĩa địa lớn. Nó tin vào
                cuộc sống, không vào kinh tế. Nó cứ thay thế người cũ bằng người
                mới, người chết bằng người trẻ, người cứng bằng người mềm. Chỉ
                dẫn  là  rõ ràng:  Cuộc  sống  yêu  tính mềm  mại  bởi vì qua  sinh  linh
                mềm mại cuộc sống có thể tuôn chảy dễ dàng.

                     Khi con người được sinh ra, con người mềm và yếu.
                     Và Lão  Tử  nhấn  mạnh  vào  điểm  thứ  hai  nữa:  rằng  cuộc  sống
                không tin vào sức mạnh. Yếu có cái đẹp trong nó bởi vì nó non và
                mềm. Cơn bão tới; cây lớn, mạnh sẽ đổ. Thực vật nhỏ sẽ đơn giản
                uốn mình, và thế rồi cơn bão qua đi, và chúng lại mỉm cười và nở
                hoa. Thực tế, cơn bão đã làm tươi tắn chúng, đã gột đi bụi bặm khỏi

                chúng, có vậy thôi. Chúng sống động hơn, trẻ trung hơn, tươi tắn
                hơn, và cơn bão đã cho chúng tắm sạch sẽ. Và cây già, rất mạnh,
                đã  đổ  bởi  vì  chúng  kháng  cự  lại.  Chúng  không  uốn  được  mình;
                chúng rất bản ngã.
                     Lão Tử nói, "Cuộc sống yêu cái yếu." Và đó là nghĩa của lời của
                Jesus, "Người được phúc lành là người nhu mì bởi vì họ sẽ kế thừa
                thế gian. Người được phúc lành là người nghèo, người nghèo trong

                tâm linh, Người được phúc lành là những người khóc bởi vì họ sẽ
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113