Page 111 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 111
nhiễu mình, mưa sẽ không phá huỷ mình, và mình có thể vẫn còn
mãi mãi." Hoa thực tới vào buổi sáng, cười một lúc, lan toả hương
thơm của nó, và rồi qua đi. Hoa giả, hoa nhựa, có thể vẫn còn mãi
mãi. Nhưng nó là giả, và nó mạnh bởi vì nó không thật. Thực tại là
mềm mại và yếu ớt. Và thực tại càng cao, càng mềm mại.
Bạn không thể hiểu được Thượng đế bởi vì tâm trí bạn hiểu logic
của tảng đá. Bạn không hiểu logic của hoa. Tâm trí bạn có thể hiểu
được toán học. Bạn không có cảm giác thẩm mĩ đó để cảm về hoa.
Chỉ tâm trí thơ ca mới có thể hiểu được khả năng của Thượng đế,
bởi vì Thượng đế là yếu nhất và mềm mại nhất. Đó là lí do tại sao
nó là cao nhất, nó là hoa tối thượng. Nó nở hoa, nhưng nó nở hoa
chỉ trong một phần giây. Một phần giây đó được biết là "hiện tại." Và
chính khoảnh khắc nhỏ bé như thế mà bạn cần chú ý mãnh liệt. Chỉ
thế bạn mới có khả năng thấy nó; bằng không bạn sẽ bỏ lỡ nó. Nó
bao giờ cũng nở hoa - mọi khoảnh khắc nó đều nở hoa, nhưng bạn
không thể thấy được bởi vì tâm trí bạn bị hỗn loạn với quá khứ và
tương lai. Và hiện tại là hiện tượng hạn hẹp thế, chỉ một cái nháy
mắt và nó qua rồi. Trong khoảnh khắc hạn hẹp đó Thượng đế nở
hoa.
Nó là đỉnh cao nhất, điều tối thượng. Nhưng nó rất yếu, rất mềm
- nó phải thế. Nó là cực đỉnh, cao trào cuối cùng, bên ngoài điều đó
không cái gì tồn tại. Bạn sẽ có khả năng hiểu Thượng đế chỉ khi bạn
hiểu logic của cái mềm mại và yếu ớt. Nếu bạn cố gắng để mạnh -
kẻ chinh phục, chiến sĩ, chiến binh - thế thì bạn sẽ sống trong thế
giới được bao quanh bởi đá, không bởi hoa, và Thượng đế sẽ là
hiện tượng xa vời. Bạn sẽ không thể nào phát hiện được Thượng đế
ở bất kì đâu trong cuộc sống.
Khi con người được sinh ra, con người mềm và yếu; vào lúc chết,
con người cứng và rắn.
Cho nên điều này nên trở thành cuộc sống của bạn: Vẫn còn
mềm mại, mềm và yếu; đừng cố gắng cứng và rắn bởi vì đó là cách
bạn đang đem cái chết riêng của mình ngày một gần hơn. Cái chết
sẽ tới một ngày nào đó; điều đó không phải là vấn đề. Cái chết
không phải là nỗi sợ, cái chết không phải là vấn đề. Cái chết trong
bản thân nó là rất mềm, mềm hơn cuộc sống, rất mềm yếu. Bạn có
thể nghe thấy âm thanh của cuộc sống, nhưng bạn không thể nghe
thấy âm thanh của cái chết. Khi cái chết tới, nó mềm tới mức bạn