Page 116 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 116
chút ít nhận biết được cần tới - không cái gì khác được cần cả.
Đừng sống trong giấc ngủ, như rô bốt; ý thức hơn chút ít đi, và bạn
sẽ có khả năng thấy. Và thế thì bạn sẽ trở thành mềm mại như đứa
trẻ, mềm dẻo như cây non mới mọc. Và phẩm chất này có thể được
mang tới chính khoảnh khắc cuối cùng của cái chết; bạn vẫn còn
mềm dẻo. Nếu bạn vẫn còn mềm dẻo, trẻ trung, cái chết xảy ra,
nhưng nó không xảy ra cho bạn. Bởi vì bạn mang cuộc sống trong
mình, cái chết không thể xảy ra được. Chỉ những người đã chết rồi
thì mới chết. Những người vẫn còn sống động... họ quan sát cái
chết xảy ra - thân thể chết, tâm trí chết, nhưng họ không chết. Họ
vẫn còn bên ngoài nó, siêu việt.
Do đó khi quân đội cứng đầu, nó sẽ thua trên chiến trường.
Lão Tử có vẻ ngớ ngẩn. Ông ấy nói khi quân đội cứng đầu nó sẽ
thua trên chiến trường, còn bạn nghĩ bất kì khi nào bạn cứng đầu
bạn sẽ thắng.
Khi cây cứng rắn, nó sẽ bị chặt hạ. Cái lớn và mạnh thuộc vào
bên dưới. Cái mềm mại và yếu đuối thuộc về đỉnh.
Rễ là cứng, chúng thuộc về bên dưới. Hoa là mềm, chúng thuộc
về đỉnh. Và đây là cấu trúc đúng của xã hội: Những người mạnh mẽ
thuộc vào gốc rễ, và những người mềm mại thuộc vào đỉnh. Nhà thơ
và hoạ sĩ nên thuộc về đỉnh. Thánh nhân và hiền nhân nên thuộc
vào đỉnh cao nhất. Lính tráng, chính khách, doanh nhân nên thuộc
vào bên dưới; họ không nên thuộc vào đỉnh. Toàn thế giới đang lộn
ngược bởi vì người cứng rắn đang cố gắng ở trên đỉnh.
Cứ dường như rễ đã trở thành chính khách, và chúng đang cố
gắng đi tới đỉnh của cây, và chúng đang cố gắng buộc hoa đi xuống
rễ, xuống dưới đất. Một khi thế giới này được trong cân bằng hơn -
chẳng hạn ở Ấn Độ, brahmin thuộc về đỉnh. Chúng ta đã đặt họ ở
trên đỉnh. Brahmin là hiền nhân, những người đã biết tới Brahma.
Nó không phải là đẳng cấp; nó chẳng liên quan gì tới việc sinh ra; nó
liên quan tới việc phục sinh bên trong. Những người đã biết tới điều
tối thượng đều là Brahman. Họ thuộc về đỉnh, họ là hoa. Mọi vua
chúa, mọi hoàng đế rất mạnh, đều phải tới và cúi lạy dưới chân họ.
Đó là đúng cách - nhà vua, dù mạnh thế nào và dù vĩ đại thế nào,
cũng vẫn là vua thôi. Con người của thế gian vẫn bị thần kinh, vẫn bị
theo tham vọng và bản ngã; người đó phải cúi lạy.