Page 115 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 115

nó không phải là xấu. Mang nó, tích luỹ nó, mới nguy hiểm. Những
                chớp nhoáng giận dữ là đẹp - thực tế, là cần thiết; chúng cho cuộc
                sống sắc thái. Chúng làm cho cuộc sống mặn hơn. Bằng không bạn

                sẽ cảm thấy ẻo lả; bạn sẽ không có sắc thái. Nó là bài tập tốt trong
                bản thân nó, và nếu người ta có thể ở trong nó một cách toàn bộ và
                đi ra khỏi nó một cách toàn bộ, không xây xước, chẳng cái gì sai
                trong nó cả.
                     Và  người  có  thể  giận  dữ  một  cách  toàn  bộ  cũng  có  thể  hạnh
                phúc một cách toàn bộ, có thể yêu mến một cách toàn bộ bởi vì vấn
                đề không phải là bạn giận dữ hay hạnh phúc hay yêu mến. Một điều
                bạn học từ mọi kinh nghiệm là tính toàn bộ. Nếu bạn không được

                phép giận dữ, bạn trở thành không đầy đủ. Bạn sống khoảnh khắc
                này một cách bộ phận, phần khác treo trong tâm trí. Thế rồi bạn mỉm
                cười nhưng nụ cười của bạn không thuần khiết; nó bị làm hỏng bởi
                vì  giận  dữ  đó  đang  treo  trong  nó.  Môi  bạn  mỉm  cười  đấy,  nhưng
                chúng là độc hại; giận dữ đã không ra đi, quá khứ đã không ra đi,

                bạn không hoàn toàn tự do để ở đây và bây giờ. Quá khứ đã trùm
                cái bóng lên bạn. Và điều này cứ diễn ra mãi. Bạn trở nên bị phân
                vân. Toàn thể cuộc sống trở thành dư vị khó chịu. Thế thì bạn không
                thể  sống  được  cái  gì  cả,  bạn  không  thể  yêu,  bạn  không  thể  cầu
                nguyện, bạn không thể thiền được.
                     Mọi người tới tôi và họ nói, "Khi chúng tôi thiền, bỗng nhiên hàng
                triệu ý nghĩ nảy sinh. Bình thường các ý nghĩ này không nảy sinh,

                nhưng khi chúng tôi thiền, thế thì chúng nảy sinh." Sao điều đó lại
                xảy ra? Những kinh nghiệm không đầy đủ - khi bạn thiền bạn không
                bận bịu, và chúng tất cả nhảy lên bạn: "Mình không bận bịu, ít nhất
                giải quyết chúng, hoàn chỉnh chúng, hoàn thành chúng. Mình không
                làm gì cả - thiền là không làm gì cả, chỉ ngồi đây. Làm điều gì đó đi!
                Cơn  giận  này  có  đó,  giải  quyết  nó  đi.  Tình  yêu  này  có  đó,  hoàn

                thành nó đi. Ham muốn này có đó, làm điều gì đó đi!"
                     Khi bạn bận, bạn bận tới mức tất cả những điều này bao quanh
                bạn nhưng bạn chưa bao giờ trở nên tập trung chú ý của mình vào
                chúng. Nhưng khi bạn thiền, chúng tất cả đều tấn công vào chú ý
                của bạn - "Chúng tôi chưa được đầy đủ!" Chúng là ma của quá khứ
                của bạn.
                     Sống mọi khoảnh khắc một cách toàn bộ. Và sống với nhận biết,

                để cho quá khứ không được mang vào. Và điều này là dễ dàng, chỉ
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120