Page 118 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 118

Lão Tử đi qua một làng cùng đệ tử của mình và thấy một người
                lưng gù. Ông ấy bảo các đệ tử, "Tới người gù kia và hỏi xem ông ta
                cảm thấy thế nào bởi vì ta đã nghe nói thị trấn đã có chuyện rắc rối.

                Nhà  vua  đã  bắt  tất  cả  thanh  niên  và  người  mạnh  khoẻ  vào  quân
                đội."
                     Họ đi tới người gù và họ hỏi người đó. Người gù nói, "Tôi hạnh
                phúc! Bởi vì cái lưng tôi, họ đã không bắt tôi vào quân đội. Tôi vô
                dụng. Đó là cách tôi đã được cứu." Các đệ tử tường trình lại. Lão Tử
                nói với họ, "Bây giờ, nhớ lấy. Vô dụng. Bằng không các ông sẽ trở
                thành cỏ khô trong chiến tranh."
                     Một  lần  đi  qua  rừng  họ  đi  tới  dưới  một  cái  cây  khổng  lồ;  một

                nghìn xe bò kéo có thể nghỉ ngơi dưới nó. Toàn thể khu rừng đều bị
                chặt hạ, hàng nghìn thợ mộc làm việc ở đó. Lão Tử nói, "Hỏi xem
                điều gì đã xảy ra - sao họ đã không chặt cây lớn này?"
                     Các đệ tử đi và hỏi. Thợ mộc nói, "Cái cây đó tuyệt đối vô dụng.
                Cành của nó không thẳng, ông không thể làm đồ đạc được từ chúng

                - và khi ông đốt nó quá nhiều khói bay ra từ chúng tới mức nó không
                thể được dùng làm chất đốt. Còn lá của nó lại đắng tới mức ngay cả
                con vật cũng không muốn ăn chúng. Cho nên nó vô dụng thật. Đó là
                lí do tại sao chúng tôi đã không chặt nó."
                     Lão Tử bắt đầu cười to và nói với các đệ tử của mình, "Giống
                như cái cây kia, vô dụng. Thế thì không ai sẽ chặt đổ các ông cả. Và
                nhìn cây này, nó đã trở nên to lớn làm sao, chỉ bởi vì vô dụng thôi!"

                     Cuộc sống có thể được nhìn theo hai cách. Bạn có thể nhìn nó
                như tính tiện dụng: Một vật phải được dùng vì cái gì đó khác - thế thì
                cuộc  sống  trở thành  phương  tiện, và mục đích nào  đó  phải  được
                hoàn thành. Hay cuộc sống có thể được xem như việc tận hưởng,
                không như một tiện ích - thế thì khoảnh khắc này là tất cả, không có
                mục đích, không có chủ định.

                     Tôi đã đọc một bài thơ mới hôm nọ. Một dòng của nó điểm trúng
                tôi sâu sắc. "Bài thơ không nên là phương tiện, mà hiện hữu." Tôi
                thích điều đó. Cuộc sống không nên là phương tiện; cuộc sống nên
                hiện hữu! Mục đích lên bản thân nó, chẳng đi đâu cả... tận hưởng ở
                đây và bây giờ, mở hội. Chỉ thế thì bạn mới có thể mềm mại được.
                Nếu bạn cố gắng để hữu dụng, bạn sẽ trở thành cứng rắn. Nếu bạn
                cố gắng đạt tới cái gì đó, bạn sẽ trở nên cứng rắn. Nếu bạn cố gắng

                tranh  đấu,  bạn  sẽ  trở  nên  cứng  rắn.  Buông  xuôi  đi.  Mềm  mại  và
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123