Page 120 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 120
Vị kỉ
Không ai có thể vị kỉ ngoại trừ kẻ đạo đức giả.
Từ vị kỉ đã mang liên tưởng rất kết án bởi vì tất cả các tôn giáo
đều đã kết án nó. Họ muốn bạn không vị kỉ. Nhưng tại sao? Để giúp
người khác...
Tôi nhớ:
Một đứa trẻ nhỏ nói với mẹ nó, và mẹ nó nói, "Con bao giờ cũng
phải nhớ giúp đỡ người khác." Và đứa trẻ hỏi, "Thế thì người khác
sẽ làm gì?" Một cách tự nhiên mẹ nó nói, "Họ sẽ giúp người khác."
Đứa trẻ nói, "Điều này dường như là một kế hoạch kì lạ. Sao không
tự giúp mình, thay vì dịch chuyển nó và làm mọi thứ phức tạp không
cần thiết?"
Vị kỉ là tự nhiên. Vâng, sẽ tới một khoảnh khắc mà bạn chia sẻ
bởi việc là vị kỉ. Khi bạn ở trong trạng thái tuôn tràn niềm vui, thế thì
bạn có thể chia sẻ. Ngay bây giờ người khổ đang giúp người khổ
khác, người mù đang dẫn đường cho người khác cũng mù. Bạn có
thể cho việc giúp đỡ gì? Đó là ý tưởng rất nguy hiểm, đã lan tràn
qua nhiều thế kỉ.
Trong một trường nhỏ cô giáo bảo lũ trẻ, "Ít nhất một lần một
tuần các con phải làm một điều tốt." Một đứa trẻ nói, "Cô cho chúng
con ví dụ nào đó về làm điều tốt. Chúng con không biết tốt là gì."
Thế là cô nói, "Chẳng hạn, một bà già mù muốn qua phố; giúp bà ấy
đi qua phố. Đây là hành vi tốt; đây là đức hạnh."
Tuần sau cô giáo hỏi, "Ai trong các con nhớ làm điều cô đã nói
với các con?" Ba đứa trẻ giơ tay lên. Cô nói, "Điều này không tốt -
gần như cả lớp chẳng làm gì cả. Nhưng dẫu sao, điều tốt là ít nhất
ba em trai đã làm điều gì đó tốt." Cô hỏi đứa thứ nhất, "Con đã làm
gì?" Nó nói, "Đúng điều cô đã nói đấy: Một bà già bị mù, con đã giúp
bà ấy đi qua phố."
Cô nói, "Điều đó rất tốt. Thượng đế ban phúc lành cho con." Cô
hỏi đứa thứ hai, "Con đã làm gì nào?" Nó nói, "Cũng điều đó - một
bà già mù, con đã giúp bà ấy đi qua phố." Cô giáo đâm ra phân vân
chút ít. Chúng tìm đâu ra toàn những bà già mù thế này? Nhưng đó
là thành phố lớn; điều đó là có thể, chúng đã tìm ra hai bà. Cô giáo