Page 117 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 117

Chuyện xảy ra:
                     Phật tới một thị trấn, và vua của thị trấn này có chút ít ngần ngại
                đi đón ông ấy. Thừa tướng, một người rất già, trí huệ, bảo nhà vua,

                "Bệ hạ phải đi chứ." Nhà vua nói, "Điều này có vẻ không cần thiết.
                Ông ấy là kẻ ăn xin. Cứ để ông ấy tới! Phỏng có ích gì để ta đi ra
                biên giới vương quốc đón ông ấy? Ta là vua, ông ấy là kẻ ăn xin."
                     Thừa  tướng  già  viết  ngay  lời  từ  chức.  Ông  ấy  nói,  "Xin  bệ  hạ
                nhận việc từ chức của thần bởi vì nếu bệ hạ đã xuống đến mức thấp
                thế, vậy thì thần không thể còn ở lại được. Bệ hạ phải nhớ rằng bệ
                hạ là vua, và ông ấy đã từ bỏ các vương quốc. Ông ấy không có gì
                cả. Bệ hạ có vương quốc lớn, và ông ấy không có gì. Ông ấy thuộc

                vào đỉnh. Và bệ hạ phải đi và cúi lạy, bằng không xin bệ hạ nhận
                việc từ chức của thần. Thần không thể ở đây trong cung điện này
                với bệ hạ được. Điều đó là không thể được với thần." Nhà vua phải
                đi.
                     Khi ông ấy cúi lạy Phật, Phật nói với ông ấy, "Không cần đâu. Ta

                nghe nói rằng ông đã ngần ngại tới. Không cần tới bởi vì khi người
                ta ngần ngại, cho dù người ta tới, người ta vẫn không tới. Và kính
                trọng  không  thể bị  ép  buộc.  Hoặc  ông  hiểu  hoặc  ông  không  hiểu.
                Không có nhu cầu - ta đã tự mình tới để gặp ông. Và ta là kẻ ăn
                xin... ông là hoàng đế."
                     Bây giờ nhà vua bắt đầu kêu và khóc. Ông ta đã hiểu ra vấn đề.
                     Ở  phương  Đông,  Brahman  là  trên  đỉnh.  Điều  đó  phải  là  cách

                thức đúng đắn để cấu trúc xã hội. Bây giờ trên khắp thế giới các
                chính khách đã đạt tới đỉnh. Do đó mới có khổ sở và hỗn độn - nó
                phải như vậy. Đỉnh đã trở thành quá nặng. Chỉ hoa mới nên ở trên
                đỉnh - hiền nhân, nhà thơ, nhà huyền môn. Không phải chính khách.
                     Cái lớn và mạnh thuộc vào bên dưới. Cái mềm mại và yếu đuối
                thuộc về đỉnh.

                     Lão Tử đang nói rằng nếu bạn muốn thuộc vào đỉnh, dịu dàng và
                yếu đi. Yếu và dịu dàng thế, mềm mại thế như cỏ, không mạnh như
                cây lớn.
                     Lão Tử có mối quan tâm sâu sắc tới tất cả những cái vô dụng.
                Ông ấy nói là vô dụng là được bảo vệ. Hữu dụng là nguy hiểm bởi vì
                nếu bạn hữu dụng, thế thì ai đó sẽ dùng bạn, bạn sẽ bị khai thác.
                Nếu bạn mạnh, thế thì bạn sẽ bị buộc phải vào quân đội.
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122