Page 107 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 107
Lão Tử nói, là không ai cả, và thế thì bạn sẽ có cuộc sống vô hạn
tuôn chảy qua bạn. Với luồng chảy của cuộc sống, là ai đó là trở
thành khối chắn. Việc là không ai cả, cái trống rỗng bao la, lại cho
phép tất cả. Mây có thể bay, sao có thể dời trong nó. Và không cái gì
quấy rối nó. Và bạn chẳng có gì để mất bởi vì tất cả những cái có
thể bị mất bạn đã buông xuôi rồi.
Trong trạng thái như thế của bản thể, người ta bao giờ cũng trẻ
trung. Thân thế, tất nhiên, sẽ trở nên già, nhưng cốt lõi bên trong
nhất của bản thể bạn vẫn còn trẻ trung, tươi tắn. Nó không bao giờ
trở nên già, nó chưa bao giờ chết. Và Lão Tử nói đây là cách mang
tính tôn giáo thực sự. Gắn cùng Đạo, đi cùng Đạo, đừng tạo ra bất
kì mục đích và đích riêng tư nào. Cái toàn thể biết rõ hơn; bạn đơn
giản ở cùng nó. Cái toàn thể đã tạo ra bạn, cái toàn thể thở bên
trong bạn, cái toàn thể sống trong bạn. Sao bạn lại bận tâm? Để
trách nhiệm là cùng với cái toàn thể đi. Bạn đơn giản đi tới bất kì
chỗ nào nó đưa tới. Đừng cố gắng áp đặt và lập kế hoạch, và đừng
hỏi về bất kì mục đích nào đó bởi vì thế thì sẽ có thất vọng, và bạn
sẽ trở thành cứng rắn, và bạn sẽ bỏ lỡ cơ hội sống động.
Và đây là vấn đề: Nếu bạn cho phép cuộc sống, nhiều cuộc sống
hơn lại xảy ra. Jesus cứ nói, "Tới ta, và ta sẽ chỉ cho ông cách thức
của cuộc sống vô hạn, cuộc sống dư thừa. Cuộc sống tràn ngập,
ngập lụt." Nhưng chúng ta sống như kẻ ăn xin. Chúng ta có thể đã
giống như hoàng đế, chẳng ai khác chịu trách nhiệm. Láu cá của
bạn để là bản thân mình, để níu bám lấy bản ngã, là toàn thể
nguyên nhân của khổ của bạn.
Bây giờ là lời kinh:
Khi con người được sinh ra, con người mềm và yếu.
Quan sát đứa trẻ nhỏ, mới sinh mà xem. Nó không có lớp vỏ
cứng quanh mình. Nó là mong manh, cởi mở, mềm mại - cuộc sống
trong sự thuần khiết của nó. Nó sẽ không như vậy lâu đâu, chẳng
mấy chốc cá tính sẽ bắt đầu phát triển quanh nó, nó sẽ bị nhốt vào
lồng, bị cầm tù bởi xã hội, bố mẹ, trường học, đại học; chẳng mấy
chốc cuộc sống sẽ trở thành hiện tượng xa xăm. Nó sẽ ngày một
giống như tù nhân. Cuộc sống sẽ cứ đập ở đâu đó sâu bên trong nó,
nhưng ngay cả nó cũng sẽ không có khả năng nghe thấy tiếng đập
của điều đó.