Page 54 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 54

ngã sợ, nó có thể sụp đổ. Bằng cách nào đó nó đã xoay xở để giữ
                cho bản thân nó được kết lại, giữ cho bản thân nó thành một mảnh,
                và bây giờ cái gì đó mới tới - đó sẽ là thứ gây ra tan tành. Đó là lí do

                tại sao bạn không chấp nhận cái mới với niềm vui. Bản ngã không
                thể chấp nhận cái chết riêng của nó - làm sao nó có thể chấp nhận
                cái chết riêng của mình bằng niềm vui được?
                     Chừng nào bạn còn chưa hiểu rằng mình không là bản ngã, bạn
                sẽ không có khả năng đón nhận cái mới. Một khi bạn đã thấy rằng
                bản ngã là kí ức quá khứ của mình chứ không gì khác, rằng bạn
                không là kí ức của mình, rằng kí ức chỉ giống như cái máy tính sinh
                học, rằng nó là cái máy, một cơ cấu, tiện dụng, nhưng bạn ở ngoài

                nó... Bạn là tâm thức, không phải kí ức. Kí ức là nội dung trong tâm
                thức, bạn là bản thân tâm thức.
                     Chẳng hạn, bạn thấy ai đó đang bước đi trên đường. Bạn nhớ
                khuôn mặt này nhưng bạn không thể nhớ được tên. Nếu bạn là kí
                ức bạn phải nhớ cả cái tên nữa chứ. Nhưng bạn nói, "Tôi nhận ra

                khuôn mặt nhưng tôi không nhớ tên." Thế rồi bạn bắt đầu nhìn vào
                kí ức của mình, bạn đi vào bên trong kí ức mình, bạn nhìn vào phía
                này, phía kia, và bỗng nhiên cái tên bật ra và bạn nói, "Rồi, đây là
                tên người đó." Kí ức là bản ghi của bạn. Bạn là người nhìn vào trong
                bản ghi, bạn không phải là bản thân kí ức.
                     Và điều xảy ra nhiều lần rằng nếu bạn trở nên quá căng thẳng về
                việc nhớ cái gì đó, việc nhớ nó lại trở thành khó khăn, bởi vì chính

                s  căng thẳng, chính sức căng áp vào con người bạn không cho
                phép kí ức đưa ra thông tin cho bạn. Bạn cố gắng và cố gắng nhớ
                tên của ai đó mà nó lại không tới, mặc dầu bạn nói nó chỉ ở ngay
                đầu lưỡi thôi. Bạn biết rằng mình biết, nhưng dầu vậy cái tên vẫn
                không tới.
                     Bây giờ đây là điều kì lạ. Nếu bạn là kí ức, thế thì ai ngăn cản

                bạn và làm sao nó lại không tới? Và ai là người này, người nói, "Tôi
                biết, nhưng dầu vậy nó vẫn không tới"? Và thế rồi bạn cố gắng chật
                vật và bạn càng cố gắng chật vật thì điều đó lại càng trở thành khó
                hơn. Thế rồi, phát ngán với toàn thể vấn đề, bạn bỏ ra vườn đi dạo
                và bỗng nhiên, nhìn vào bụi hồng, nó có đó rồi, nó đã trồi lên bề mặt.
                     Kí ức của bạn không phải là bạn. Bạn là tâm thức, kí ức là nội
                dung. Nhưng kí ức là toàn thể sinh l c của bản ngã. Kí ức tất nhiên

                già cỗi, và nó sợ cái mới. Cái mới có thể làm rối loạn, cái mới có thể
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59