Page 35 - 7 cách học tiếng Anh du kích
P. 35
Bạn còn nhớ đứa bé cất tiếng “ppaaa pppbbaa” chứ? Giả sử bố nó nói,
“sai rồi con, papa.” Đứa bé sẽ làm gì? Nó sẽ nghĩ, “Ôi! mình thật là
kém cỏi!” và câm nín suốt phần đời còn lại? Không, Đứa bé sẽ nhìn
miệng bố nó và nói tiếp “paaaa ppbaa”, “paa pbaa”… cho tới khi có từ
“papa” chuẩn bật ra từ mồm nó.
Do you remember the child who cried “ppaa pppbbaa”? If the father
yells, “Wrong! It’s Papa!”. What will the child do? He will think, “Oh,
I’m terrible!” and keep silent for the rest of his life? No, he looks at his
father’s mouth and keep practicing, “Paaaa ppbaa”, “paa pbaa”... until
the perfect word “papa” comes out.
Nếu coi mỗi một lần sai là một lần vấp ngã và kêu đau (Ouch), bạn sẽ
thấy những đứa trẻ không ngại những cái Ouch và đứng dậy nhanh
chóng. Tôi tin là ông trời đều khắc vào trong gien di truyền của chúng
một câu: “Vấp ngã không đáng sợ, vì sau khi ngã bạn sẽ tiến lên phía
trước!”
Suppose that each mistake we make is one time we fall down and yell
“Ouch!”, you will see that children don’t hesitate to Ouch, they stand
up quickly. I believe that God wrote in their gene one mantra: “Falling
down is not scary, because it will move you forward!”
Một sự thật hiển nhiên, chúng ta đều từng là những đứa trẻ, chúng ta
không sợ ngã, không sợ những cái Ouch. Bởi vì thế mà chúng ta liên
tục trưởng thành và tiến bộ… cho tới một ngày, chúng ta bắt đầu sợ
ngã. “Tôi nói không tốt lắm”, “Thôi để lần khác cũng được…”
One simple truth, we were all once children: we were not afraid of
falling down, we didn’t fear the Ouch. Because of the Ouch, we grew
up, we moved forward… Until one day, we started to fear the Ouch
and said, “I’m not good”, “Let’s do it next time…”