Page 23 - Ca Mau dat va nguoi
P. 23
nghe thèm điếu thuôc. Đầu lưỡi anh hơi đăng đắng.
Cơn thèm mỗi lúc một rắc rô"i, giày vò. Anh đưa cánh
tay thươn ỉ tật lên che miệng, ngáp dài. Một lúc sau
anh buộc phải thò tay vô túi móc ra gói thuôc gò và
lặng lẽ ngồi vấn thầm, nhưng rồi hai tay cứ se đi se lại
hồi lâu điếu thuôc mà không sao dám đưa lên miệng,
bật lửa đôt. Hoàng Thuật liếc mắt nhìn sang mấy chiếc
xuồng bên cạnh, rồi đưa mắt nhìn sâu trong đêm tôi.
Anh sỢ mọi người xung quanh nhìn thấy, họ sẽ phát
giác. Bởi lệnh của giao liên phát ra rất nghiêm ngặt:
“Đây là vùng giặc, gần giáp tết chúng lùng sục gay
gắt. Trong lúc chờ đợi bắt liên lạc với trạm tiền tiêu
bên kia sông, câ"m tuyệt đối không ai đưỢc hút thuốc!”.
Hòang Thuật còn kẹp điếu thuôc gò trong hai
đầu ngón tay. Điếu thuôc như thèm thuồng muôn đô"t
lòng anh bao suy tư, ước vọng. Điếu thuôc và đời lính
trong anh trở nên gắn bó mọi lúc mọi nơi, kể cả ngoài
trận địa từng sông chết với quân thù cũng như những
lúc thanh thản về căn cứ, vùng sâu.
Đêm về khuya. Bầu trời dường như sáng ra được
một chút, có lẽ nhờ ngàn ánh sao. Tuy vậy, nhưng mọi
người không ai nhìn rõ mặt ai. Chỉ trừ đôi lúc ánh sáng
trái hỏa châu từ phía đồn giặc bắn lên, hoặc ánh chớp
pháo nổ gần họ mới nhìn thấy lờ mờ dáng dâ"p, gương
mặt của nhau, và đôi khi họ nhận ra nhau qua giọng
nói, tiếng cười.
Ký ức rừng đước 21