Page 20 - Ca Mau dat va nguoi
P. 20
ĐỒNG CHÍ
Trời tôi như mực, đôi lúc mặt sông lóe sáng vài
giọt sao. Xuồng ai đó nước gỢn mái chèo. Gần mười
giờ đêm rồi mà đường dây giao liên còn bị kẹt, chưa
nối lại được với tiền trạm bên kia sông. Đoàn khách
đêm nay bị ứ lại đông nghẹt. Đồn giặc hai bên bờ
sông Bảy Háp chô"c chô"c lại nả đạn côì và bắn pháo
sáng, những trái pháo sáng treo lơ lửng, soi mói như
con mắt độc.
- Chắc là đụng... rồi. Nếu không cũng gặp chuyện
gì rắc rô1 dữ!
Hoàng Thuật chắc lưỡi, sô"t ruột. Từng là người
lính chiến đâu ở chiến trường, đã hơn mười năm trời
anh chưa một lần về phép. Bận chiến trường xa là một
lẽ, đường về lại phải qua nhiều đồn bót hiểm nguy,
trắc trở. Anh lại là một trong những người chỉ huy trực
tiếp của đơn vị, đồng đội coi anh như người anh cả,
anh phải bám đơn vị. Chính anh là người góp phần
quyết định thắng lợi của mọi trận đánh.
Hoàng Thuật khẽ xoay người. Anh kịp với tay
nắm bẹ dừa nước lần xuồng nhích tới trước. Ngọn gió
từng hồi chạy lao xao trong đêm. Lạnh. Hoàng Thuật
thở dài, nghĩ bụng: “Ngày mai là tới ngày gả con Lắm,
18 Phan Anh Tuấn