Page 17 - Ca Mau dat va nguoi
P. 17

như theo dõi từng câu nói của Hạn Thác chớ nào phải
           lời bà  tuôn ra. Rồi bà  đưa bàn tay gân guốc lên vỗ  vỗ
           vào đầu tôi,  nựng nịu mặt tôi.

                 Giữa lúc ấy bỗng có tiếng của Khổng Tử nói với
           Hạn Thác:
                 -  Bậu còn nhỏ  mà  bậu  xảo trá  quá!
                 Hạn Thác  lễ  phép:

                 - Người sinh ra ba tuổi đã  ngủ riêng cha mẹ. Thỏ
           đẻ ra ba bữa đã chạy cùng đồng. Con cá đẻ ra ba ngày
           đã  lội  ra  sông,  biển.  Tại  “trời”  sanh  ta  vậy  chớ  đâu
           phải  là  trá  (?)
                 Nói  vừa  dứt câu, Hạn Thác ngước  mặt nhìn trời,
           đoạn  hỏi  lại Đức  Khổng Tử;
                 - Nảy giờ Thầy hỏi tôi nhât nhất tôi đều thưa hết.
           Giờ,  xin  t'iầy  dạy  tôi  một  điều  xin  thầy  chớ  từ:  Vậy
           chớ trên  tíời  có  bao nhiêu  sao?.

                 Khổng Tử:
                 -  Hỏi  dưới  đất chớ  đừng hỏi chuyện trên trời.
                 Hạn Thác cười:

                 - Vậy dưới đất có  bao nhiêu nóc gia?
                 Khổng  Tử  ngồi  lúc  lắc,  có  vẻ  lúng  túng  khiến
           vành  môi  trên  của  ông  giật  giật  làm  cho  cái  miệng
           như méo. Các quan văn, võ càng bôì rôl cứ phải đứng
           trô" mắt  nhìn.  Khổng  Tử  gật  đầu  ra  chiều  khen  ngỢi
           Hạn Thác rồi bắt sang chuyện khác:


                                                Ký ức rừng đước  15
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22