Page 14 - Ca Mau dat va nguoi
P. 14
Dư âm của cái đêm tuyên bô" cho anh chị Ba như
còn đọng lại đâu đây. Má Tám ngồi lặng lẽ. Bà cúi
xuống xới tiếp miếng trầu. “Con trai hay con gái”, ờ ,
má có hứa. Đúng là hồi đó má có hứa.
- Ba à! Vợ chồng con đứng sít lại gần đây nghe
má nói cái này. Giọng Má Tám hơi run như đang cơn
xúc động: Bây giờ đất nước không còn chiến tranh,
hòa bình độc lập rồi. Tiếc là bà con mình không được
gặp Bác. Nhưng Bác đã có ở với gia đình mình lâu rồi.
Hồi đó má hứa với hai con, chắc Bác nghe. Giờ má
xin nói... Kể từ giờ này hai con không còn dâu - rể của
má nữa. Đều là con của má.
Anh Ba đứng đôi chân như có điện giật. Anh chưa
kịp day sang chị, má Tám lại tiếp:
- Nhưng mà... chiếu cố cho công lao của con Bui
lâu nay từng chịu đựng khổ cực nuôi má, lớp bị tù đày.,
ũước hết má chấm nó phải là... là... con gái của má.
Chị Ba mừng quýnh. Chị liếc mắt sang anh Ba:
- Đó, thây chưa... Tui nói mà.
Gió xuân man mác lùa vào nhà. Má Tám đưa
bàn tay gân guốc vuô"t vuô"t lên mớ tóc của con Thảo.
Thằng Thơm, anh nó cũng kịp chạy tới, vẻ mặt nũng
nịu, nó ngã đầu dụi dụi vào hông “bà ngoại”.
Má Tám nhìn lên ảnh B ác, mắt bà hơi nheo,
nhưng sáng, như tự trong đáy mắt có ngọn lửa đang
bùng cháy.
12 Phan Anh Tuấn